Chương 3: Phi Vũ là cái tên con có thể gọi sao?

Lâm Phi Vũ và Trương Hoành Bác đang nói chuyện, một lúc sau, họ nghe thấy tiếng đỗ xe từ bên ngoài.

Người đầu tiên bước vào là Trương Hoàn, vừa bước vào. cửa ông ta đã hét lên đầy lo läng: “Cha, lãnh đạo của con đến rồi”

Lúc này, Trương Hoàn mới nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang ngồi ở nhà, ông ta không biết Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ đã từng đến nhà Trương Hoành Bác một lần nhưng hai người họ lại chưa từng gặp nhau.

Trương Hoàn cũng không nghĩ nhiều, ông ta còn tưởng rằng đó là một thanh niên đến đây để chữa bệnh.

Trương Hoành Bác còn chưa kịp giới thiệu anh với ông ta, nhân viên y tế ngoài cửa đã khiêng lão lãnh đạo của Trương Hoàn đang nằm trên cáng cứu thương đi vào.

Vì bị liệt nửa người do đột quy nên ông ta không thể tự đi lại được nữa mà phải được khiêng trên cáng cứu thương vào.

“Lão Trương, làm phiền ông rồi.” Hạ Chính Dương nằm trên cáng cứu thương, nhìn Trương Hoành Bác khách sáo nói.

“Đừng nói khách sáo như thế, Trương Hoàn được ông quan tâm không ít lần, trước tiên cứ để tôi xem qua cho ông một chút.” Trương Hoành Bác vội vàng xua tay, ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Chính Dương và bät đầu bắt mạch cho ông ta.

Trương Hoành Bác nghiêm túc bắt mạch, căn phòng trở nên lặng ngắt như tờ, không một ai dám lên tiếng nói chuyện.

Một lúc lâu sau đó, Trương Hoành Bác mới buông tay ra, bất lực nói: “Lão Bí thư, đã trì hoãn quá lâu rồi, tôi cũng không dám chắc. Trước tiên, tôi sẽ dùng cây kim bạc để khai thông kinh mạch cho ông, tình huống cụ thể như thế nào, tôi phải thử qua thì mới biết được.”

Bởi vì lần đầu tiên bị đột quy thì Hạ Chính Dương được đưa đến bệnh viện, sau vài tháng điều trị, cũng không có chuyển biến gì, sau đó ông ta mới đến Trương Hoành Bác, thời gian điều trị tốt nhất đã bị trì hoãn.

Sau khi nghe ông ấy nói ánh mắt Hạ Chính Dương có hơi mờ mịt, nhưng ông ta vẫn mỉm cười lịch sự nói: “Lão Trương, cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng cảm ơn ông.”

“Lão thư ký quá khách sáo rồi, tôi sẽ dùng kim bạc để khai thông kinh mạch cho ông trước.”

Trương Hoành Bác không dám trì hoãn, ông ấy vội vàng lấy kim bạc ra, bắt đầu châm vào ba huyệt quan trọng của Hạ Chính Dương: Huyệt Tất Nhãn, huyệt Huyết Hải và huyệt Túc Tam Lý.

Trương Hoành Bác là người già nhưng tâm chưa già, tư thế châm cứu của ông ấy vừa nhanh vừa chuẩn xác, không. chút dây dưa dài dòng.

“Thế nào rồi, có cảm giác gì không?” Trương Hoành Bác gõ lên đầu gối của Hạ Chính Dương.

“Không, ngoại trừ một chút cảm giác bỏng rát khi bị kim đâm, sau đó tôi không có cảm giác gì nữa.” Hạ Chính Dương lắc đầu.

Sau đó Trương Hoành Bác liên tiếp ấn vào mấy huyệt đạo, Hạ Chính Dương vẫn lắc đầu.

“Lão bí thư, tôi xin lỗi, tạm thời tôi cũng không thể tìm ra cách nào khác.” Trương Hoành Bác biểu lộ sự áy náy, đồng thời ông ấy còn có hơi tự trách mình.

Dù sao thì người ta cũng đã tin tưởng vào y thuật của ông. ấy nhưng ông ấy lại không thể chữa khỏi cho người ta, cứu sống và chăm sóc những người bị thương là tiêu chuẩn làm nghề y cả đời của Trương Hoành Bác.

“Không sao, đều đã ở cái tuổi này rồi, tôi đã sớm nghĩ thoáng rồi, thời gian còn lại ngồi trên xe lăn cũng được.” Ngược lại, Hạ Chính Dương lại là người an ủi Trương Hoành Bác.

“Lão bí thư, đừng quá lo lắng, tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách.” Trương Hoành Bác nói một cách chắc chắn.

Mọi người đều có hơi thất vọng khi thấy Trương Hoành Bác không thể làm gì được.

Dù sao thì, tất cả những phương pháp chữa bệnh nên làm cũng đã làm hết rồi, bây giờ, Hạ Chính Dương đã được định sẵn là sế phải gần liền với xe lăn suốt quãng đời còn lại.

Hạ Chính Dương là một quan viên chính trực, cả đời phục vụ nhân dân, khi về già, mới chỉ được hưởng phúc và sống an nhàn trong vài năm thì đã bị đổ bệnh như vậy, khó ai có thể chấp nhận được.

“Lão Trương, vậy thì phải làm phiền ông rồi.” Hạ Chính Dương nghe thấy Trương Hoành Bác nói như vậy, ông ta cảm kích nói.

Sau đó, Hạ Chính Dương nói với nhân viên y tế: “Đi thôi, đừng ở đây quấy rầy lão Trương nữa.”

Nghe xong lời này, Trương Hoàn đích thân ngồi xổm xuống, thả ống quần của Hạ Chính Dương xuống, dặn dò ông ta: “Lão lãnh đạo, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, cha tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách.”

“Đúng vậy, cậu còn không hiểu tính cách của tôi sao?” Hạ Chính Dương mỉm cười nhẹ nhõm.

Trương Hoàn gật đầu sau khi nghe ông ta nói vậy, sau đó vẫy tay gọi nhân viên y tế khiêng Hạ Chính Dương rời đi.

“Đợi đã.”

Vào lúc mọi người chuẩn bị nâng cáng cứu thương lên, Lâm Phi Vũ đứng dậy đi tới đó và nói.

Lúc này mọi người mới nhận ra trong phòng vẫn còn một người thanh niên, trước đó họ chỉ tập trung lo lắng cho Hạ Chính Dương nên cũng không để ý tới Lâm Phi Vũ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Ánh mắt của Trương Hoành Bác sáng lên, vừa rồi vì quá bối rối cho nên ông ấy không nhớ tới sư đệ chưởng môn này.

Đừng nhìn tuổi tác của Lâm Phi Vũ mà đánh giá, Lâm Phi Vũ mới là người chân chính được tiếp nhận truyền thừa của sư: phụ.

Thứ Đại sư huynh đi theo để học sư phụ chính là tu vi, Nhị sư huynh học sư phụ mưu lược, còn thứ mà ông ấy học được. từ sự phụ chính là Trung y.

Ba người họ gộp lại còn chưa học được hết bản lĩnh của sư phụ, nhưng Lâm Phi Vũ thì khác, anh là một truyền nhân chân chính.

Cho nên trước đó, Trương Hoành Bác không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Phi Vũ được truyền lại chức chưởng môn, ông ấy chỉ cảm thấy tò mò là tại sao sư phụ vẫn còn sống mà sư đệ đã tiếp quản cái chức này rồi.

Bởi vì ba người họ đều biết, không còn ai phù hợp với chức chưởng môn đó hơn Lâm Phi Vũ.

Vả lại, họ đều đã lớn tuổi rồi, cho dù được sư phụ truyền lại thì họ cũng sẽ không tiếp nhận.

Trương Hoàn không khỏi cau mày khi thấy Lâm Phi Vũ đột nhiên xen vào, ông ta đang định lên tiếng ngăn cản thì Trương Hoành Bác đã đi trước một bước, vui mừng nói: “Lão bí thư, bệnh của ông được cứu rồi, đều tại tôi, đều tại tôi.”

Sau khi Trương Hoành Bác nói xong, ông ấy liên tục đập vào trán mình ba cái, trông rất vui vẻ.

Hành động đột ngột của Trương Hoành Bác làm cho những người có mặt trong phòng cảm thấy hoang mang, nếu người trước mặt họ không phải là cha của Bí thư Trương Hoàn thì họ sẽ nghi ngờ là ông lão kỳ lạ này từ đâu xuất hiện vậy.

“Lão Trương, ý của ông là?” Hạ Chính Dương ngạc nhiên nhìn Trương Hoành Bác hỏi.

“Lão Bí thư, để tôi giới thiệu một chút, đây là sư đệ của tôi, y thuật của cậu ấy vượt xa tôi, bệnh của ông nếu sư đệ vẫn không thể tìm ra cách chữa trị thì thật sự đúng là hết cách cứu chữa rồi.”

Sau khi Trương Hoành Bác nói xong, trong lòng ông ấy lại tự bổ sung thêm một câu: Trừ phi sư phụ đích thân tới.

Thực ra, Trương Hoành Bác không hề biết rằng, bây giờ y thuật của Lâm Phi Vũ đã vượt qua cả sư phụ của ông ấy.

Sư đệ? Sư đệ còn trẻ như vậy ư?

Hạ Chính Dương trở nên sững sờ thì cũng không nói làm gì, điều đáng nói ở đây chính là ngay cả Trương Hoàn cũng trở nên ngây ngẩn cả người.

Trương Hoàn biết cha mình thuộc một tông môn nào đó, nhưng Trương Hoành Bác lại chưa bao giờ đề cập đến tông môn này với ông ta, bao gồm cả sư bá và hai sư bá là ai ông ta không biết.

Mỗi lần ông ta hỏi về tông môn, Trương Hoành Bác đều giữ im lặng.

Dù sao chuyện của tông môn cũng quá chấn động, ở thế kỷ trước cũng không được nhắc tới, thế kỷ này lại là thời đại khoa học kỹ thuật, cho nên Trương Hoành Bác dứt khoát giữ im lặng và không đề cập tới.

Có một số việc không cho Trương Hoàn biết, ngược lại sẽ có lợi cho ông ta hơn.

Sau khi Trương Hoàn trưởng thành, ông ta hỏi hai lần, nhưng Trương Hoành Bác vẫn không nói gì, từ đó về sau, Trương Hoàn cũng không hỏi nữa.

Ông ta chỉ mơ hồ biết rằng cha mình đã dùng một nửa số tiền tiết kiệm cả đời để mua một căn nhà cho sư phụ, đối với việc này, ban đầu Trương Hoàn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Bây giờ nhìn người thanh niên này còn là sư đệ của cha mình, sư thúc của ông ta?

Điều này ngược lại làm cho Trương Hoàn càng cảm thấy không chân thực.

Ông ta cảm thấy cha mình đã bị lừa hơn nửa đời người, nhưng cha ông ta lại nói răng ông ấy học Trung y từ một sư môn, cho dù Trương Hoàn có muốn phản bác thì cũng không thể nói gì cả.

Dù sao thì y thuật là thứ có thật, được bày ra ở trước mặt ông ta, ông ta muốn phủ nhận cũng không được.

“Cái này… Hạ Chính Dương nhìn Lâm Phi Vũ, không biết nên xưng hô như thế nào cho phải.

“Sư đệ tôi tên là Lâm Phi Vũ, ông có thể gọi cậu ấy là Phi Vũ, lát nữa cậu ấy sẽ chữa trị cho ông.” Trương Hoành Bác vội vàng giới thiệu.

“Cảm ơn tiểu thần y.”

Hạ Chính Dương thấy Trương Hoành Bác cật lực đề nghị, ông ta cũng không thể không biết tốt xấu mà không nể mặt ông ấy, hơn nữa đều đã đến nước này rồi, còn có kết quả nào †ồi tệ hơn thế này nữa ư?

“Cha, Phi Vũ, cậu ta…”

Trương Hoàn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trương Hoành Bác nghiêm khäc ngắt lời, đồng thời khuôn mặt ông ấy cũng xụ xuống, tức giận nói:

“Cái tên Phi Vũ là để cho con gọi sao? Cậu ấy là sư thúc. của con, không biết phép tắc gì cả, đây là những thứ con học được trong mấy năm qua sao?”