Chương 4: Liễu Nguyên Bá

Cơm nước xong xuôi.

La Thiên đi tới Học phủ võ đạo duy nhất ở trong Thanh Xương thành, Thanh Phong học phủ.

Thanh Phong học phủ đã được thành lập gần trăm năm, chia làm lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp.

Lúc mười tuổi, La Thiên dùng tu vi luyện thể lục trọng đã trực tiếp tiến vào lớp trung cấp.

Lúc mười hai tuổi luyện thể cửu trọng tiến vào lớp cao cấp.

Đệ tử lớp cao cấp hoặc là thiên tài có tiềm lực, hoặc là chính là người tự đột phá đến Khai Mạch cảnh, là nơi thiếu niên thiên tài trong cả Thanh Xương thành hội tụ.

Dọc đường.

Một ít đệ tử thiếu niên dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía La Thiên, trên nét mặt có chứa vẻ giễu cợt, thương cảm.

– Tên phế vật này, không ngờ lại còn ở lại lớp cao cấp?

– Ngươi đã nghe nói gì chưa, ngày hôm qua tiểu tử này đã đánh Liễu Nguyên Hổ một trận rất hung ác.

– Đả thương Liễu Nguyên Hổ? Chậc chậc, có trò hay để nhìn rồi! Tiểu tử này không chết thì cũng phải mất một lớp da.

La Thiên nhíu mày, tiến vào phòng học lớp cao cấp.

Lúc này, hắn lại cảm nhận được trong lớp có một ít ánh mắt thương cảm, cũng có chút hả hê.

Có vấn đề!

La Thiên thi triển Linh thức, làm cho cảm quan tăng lên nhiều, bắt đầu nghe lén tiếng thảo luận ở chung quanh.

– La Thiên này, lại dám đả thương Liễu Nguyên Hổ hay sao?

– Khà khà, ca ca Liễu Nguyên Bá của Liễu Nguyên Hổ chính là Võ giả Khai Mạch cảnh, chỉ là bình thường hắn ta không tới đi học mà thôi.

Liễu Nguyên Bá?

Võ giả Khai Mạch cảnh?

Trong lòng La Thiên giật mình, hắn không nghĩ tới Liễu Nguyên Hổ còn có một tên ca ca như vậy.

Điều này cũng không làm cho La Thiên cảm thấy quái lạ.

Bởi vì lớp cao cấp tổng cộng có hơn trăm người, hắn luôn bị bài xích và vũ nhục, thuộc về nhân vật râu ria, cho nên hắn không quen thuộc rất nhiều người.

Đặc biệt là một ít thiên tài Khai Mạch cảnh, bình thường có thể không đến đây học, nhiều nhất chỉ tới khi khảo hạch mà thôi.

Thiên tài như Liễu Nguyên Bá đều được trưởng bối gia tộc chỉ điểm, thứ hắn tu luyện là võ học Nhập phẩm của Liễu tộc.

– La Thiên, cút ra đây cho ta!

Một đạo thanh âm vang dội điếc tai từ trong phòng học truyền ra bên ngoài.

Trong phòng học.

Một ít học viên lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa đã không đứng vững được.

– Là Liễu Nguyên Bá!

– Thực lực của Liễu Nguyên Bá này thật đáng sợ, thanh âm ẩn chứa chân khí, chấn nhiếp khí huyết và nhân tâm.

Nhiều đệ tử kinh hồn bất định.

La Thiên ngồi ở tại chỗ, không bị ảnh hưởng.

Hắn kích hoạt Thần mạch, lực lượng thể chất tăng lên nhiều, mà lực lượng tinh thần thì lại gấp mấy lần Võ giả cùng giai.

Bộp Bộp!

Một thiếu niên khôi ngô người mặc chiến giáp, trên mặt hiện lên sát khí nghiêm ngặt cất bước đi vào.

– Liễu Nguyên Bá!

Không ít đệ tử kinh hãi lạnh mình, cơ thể không khỏi run rẩy mà đứng lên.

– Ngươi chính là La Thiên phế mạch kia hay sao, ta biết ngươi!

Ánh mắt của Liễu Nguyên Bá lạnh lẽo như băng.

– Có gì thì cứ nói.

La Thiên ngồi ở tại chỗ, không hề có chút sốt ruột nào cả.

Học phủ có quy định, ở trên Diễn Võ trường có thể luận bàn, trong phòng học thì lại nghiêm cấm đánh nhau.

– Ngươi, đi ra ngoài với ta!

Ngữ khí của Liễu Nguyên Bá cường thế, có cảm giác không thể làm trái.

Nói dứt lời, hắn quay người đi ra khỏi phòng học.

Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?

Bảo ta ra ngoài thì ta phải nghe ngươi?

La Thiên cười nhạo một tiếng, căn bản không để ý tới chuyện này.

Liễu Nguyên Bá là Võ giả Khai Mạch cảnh, trong cơ thể đã xây dựng ra khí mạch, có được chân khí, muốn đối phó với luyện thể cửu trọng không khác gì bóp chết một con côn trùng cả.

Dù sao, luyện thể cảnh chỉ là nhập môn của Võ đạo, được xưng là Võ Đồ.

Võ đồ so với Võ giả chính thức?

Khoảng cách giữa hai cấp độ này từ xưa đến nay khó có thể vượt qua được, chỉ có một ít tuyệt đại thiên kiêu được ghi chép ở bên trong sách cổ thì mới có thể làm được.

Mà những tuyệt đại thiên kiêu kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt cấp chống lại, muốn thắng cũng là chuyện không có khả năng.

– La Thiên, ngươi cho rằng làm rùa đen rút đầu là có thể tránh được một kiếp hay sao?

– Mau ra ngoài cùng Bá ca, ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai, còn có thể bớt đi một ít nỗi khổ da thịt.

Một ít học viên ở gần đó nhìn thấy vậy có chút hả hê.

– Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!

Một đạo thanh âm hùng hậu truyền đến.

– Lâm lão sư.

– Lão sư…

Đệ tử ở trong phòng học cung kính nhường đường.

Người đến là một gã trung niên mặt chữ quốc, tên là Lâm Khiếu Phong, là lão sư của lớp cao cấp, chịu trách nhiệm lớp lý thuyết.

– Có ân oán gì thì ra ngoài, không được ồn ào ở trong phòng học.

Lâm Khiếu Phong trầm giọng nói.

Hắn đưa tầm mắt nhìn qua Liễu Nguyên Bá, hơi cảnh cáo, lại liếc mắt nhìn La Thiên một cái, nhíu mày.

Hiển nhiên.

Lâm Khiếu Phong đã thấy mâu thuẫn giữa Liễu Nguyên Bá và La Thiên, nhưng không có ý định quản.

Đối với loại người có phế mạch như La Thiên, Lâm Khiếu Phong không có ấn tượng tốt.

Hừ!

Liễu Nguyên Bá lạnh lẽo nhìn La Thiên một cái, quay người rời khỏi phòng học.

Với tư cách là Võ giả Khai Mạch cảnh, bình thường hắn có thể không lên lớp, nhiều nhất khi khảo hạch mới phải tới mà thôi.

– Vào học đi.

Lâm Khiếu Phong chủ yếu dạy lớp lý thuyết.

La Thiên cúi đầu sụp mắt, lặng lẽ tu luyện Thiên Mệnh Tạo Hóa Quyết.

Ở thiên nhập môn chủ yếu là ngưng luyện Tinh Thần lực, bồi dưỡng Linh hồn, tăng cường Linh Giác của bản thân.

Thấy La Thiên không để ý tới việc nghe giảng, Lâm Khiếu Phong sinh lòng chán ghét, đệ tử như vậy hắn phải nghĩ biện pháp đuổi đi, để tránh phá hủy danh tiếng của lớp cao cấp.

Buổi chiều, khóa thực chiến đã bắt đầu.

Khóa thực chiến, đơn giản là một ít quyền pháp, bộ pháp cơ bản.

La Thiên chuyên tâm luyện tập, củng cố kiến thức cơ bản; rất nhiều vũ kỹ và công pháp cấp cao đều cần đạt tới tu vi Khai Mạch cảnh mới có thể tu luyện được.

Lúc sắp tan học.

La Thiên bỗng nhiên có cảm giác như bị gai nhọn chọc, hắn phát hiện ra có vài tên đệ tử Liễu tộc vụng trộm nhìn mình chằm chằm.

Đây là hiệu quả sau khi tu luyện tạo hóa bí quyết, Linh Giác tăng lên nhiều.

Bị theo dõi!

La Thiên rùng mình, xem ra nhất định Liễu Nguyên Bá sẽ ra tay với mình.

– Thiên Thư.

Ý thức của hắn chạm vào Tạo Hóa Thiên thư.

Xoạt!

Thiên Thư chậm rãi mở ra, tờ thứ nhất mới chỉ vẻn vẹn khôi phục được một chút.

– Dùng thực lực bây giờ của ta, chống lại Khai Mạch cảnh, có mấy phần thắng?

La Thiên đặt câu hỏi.

Sưu sưu!

Trên thiên thư, đám sương mù màu đen kia lần nữa hiển hiện, chắn ở phía trước.

– Hừ, loại vấn đề này, còn cần hỏi Thiên Thư nữa hay sao?

– Ngươi đường đường là người có Thần mạch, tuy rằng chưa hoàn toàn mở ra, thế nhưng đối mặt với Khai Mạch cảnh nhất trọng thì việc gì phải sợ chữ?

Thiên Thư chi thần nói có vẻ khinh bỉ.

Lại là mặt hàng này!

La Thiên cẩn thận suy nghĩ.

Chỉ có điều, vốn hắn cũng không sợ Liễu Nguyên Bá, chỉ là hắn muốn xác nhận một chút mà thôi.

Thiên Thư chi thần nói như vậy làm cho trong lòng của hắn đã có chút ít tự tin.

– Thiếu niên, chậm đã, đừng đi gấp như vậy chứ!

Thiên Thư chi thần lập tức mất đi ngạo khí.

– Còn có chuyện gì nữa không?

Sắc mặt La Thiên lãnh đạm.

– Khà khà, ở chỗ bản thần có một biện pháp, có thể giúp ngươi thắng trận chiến kia, chỉ trăm lợi mà không có lấy một hại…

Thiên Thư chi thần cười khà khà.

– A?

La Thiên nghe phương pháp của Thiên Thư chi thần xong, ánh mắt sáng lên.

Biện pháp này thật sự là, quá khéo.

– Nhưng trước hết ngươi phải để cho bản thần thoát khỏi Thiên Thư đã.

Thiên Thư chi thần cười nói.

– Không thể, nếu như biện pháp này của ngươi là giả thì sao? Ta phải trước thử xem rồi hãy nói sau.

Sao La Thiên có thể để cho Thiên Thư chi thần ra ngoài đơn giản như vậy được chứ.

– Ngươi…

Thiên Thư chi thần thở hổn hển.

Cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là nói:

– Thiếu niên, ngươi không thể lừa gạt Thiên Thư chi thần ta, nếu không thì sẽ gặp sét đánh đấy!

Chẳng biết tại sao, khi nói ra hai chữ sét đánh, ngữ khí của Thiên Thư chi thần vô cùng ngưng trọng, thậm chí còn có một loại hận ý mãnh liệt.

– Ta sẽ không lừa gạt Thiên Thư chi thần ngươi đâu.

La Thiên dùng vẻ mặt chính nghĩa nói.

Trong lòng hắn, đám sương mù màu đen này nhất định không phải là Thiên Thư chi thần, chính là một đám sương mù màu đen có vấn đề.

Mặt trời chiều ngả về phía tây.

Cuối cùng hắn cũng rời khỏi Thanh Phong học phủ ra về.

La Thiên nghênh ngang, đi ra ngoài Học phủ.

– Tiểu súc sinh, chạy đi đâu!

Một tiếng gầm lên truyền đến.

Chỉ thấy một thiếu niên Liễu tộc mang theo một thiếu niên bị thương và mấy tôi tớ đi tới.

La Thiên cảm thấy có chút quen mắt.

Nhìn kỹ, đây không phải là Liễu Nguyên Hổ ngày hôm qua bị mình hung ác đánh cho một trận hay sao?

– Chỉ bằng vào mấy người các ngươi sao?

La Thiên cảm thấy buồn cười.

– La Thiên, ngươi không trốn thoát đâu, ca ca ta đang ở sau núi chờ ngươi.

Thanh âm của Liễu Nguyên Hổ lạnh lẽo, dùng giọng uy hiếp nói.

Ánh mắt oán độc khiếp người kia làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

– Hừ, xem ra ngươi còn chưa biết điều.

Sắc mặt La Thiên lạnh lẽo, thân thể nhoáng lên một cái.

Phanh!

Một tiếng bạt tai vang lên, đánh trúng Liễu Nguyên Hổ đang băng bó, người hắn bị một cái tát đánh bay ra ngoài.

A!

Gần đó có vài tên thiếu niên Liễu tộc, cả đám kinh hô.

Dưới loại tình huống này mà La Thiên lại dám động thủ, lá gan quá lớn nha.

Chẳng lẽ, hắn không sợ Liễu Nguyên Bá trả thù sao?

– Liễu Nguyên Bá muốn tìm ta, bảo hắn quay lại đây! Đừng giở mấy trò vặt vãnh này.

La Thiên không coi ai ra gì, lập tức rời khỏi nơi này.

Liễu Nguyên Hổ bị một bạt tai đánh ngã xuống đất có cảm giác như là nằm mơ.

Vẻ mặt hắn có chút phẫn hận, nhưng nhìn thấy gương mặt lãnh đạm vô tình của La Thiên lại làm cho hắn ngoan ngoãn nuốt những lời độc ác vào trong miệng.

– Tiểu súc sinh! Ngươi dám làm tổn thương đệ đệ ta sao?

Đúng lúc này, ở phía sau núi, một tiếng gầm từ xa truyền đến gần.

Sưu!

Một gã thiếu niên bưu hãn người mặc chiến bào, nhanh chóng chạy tới, chính là Liễu Nguyên Bá Khai Mạch cảnh!

– Ồ, khá nhanh đấy.

La Thiên dừng bộ pháp lại, hơi có vẻ ngoài ý muốn.

– La Thiên, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi biết chênh lệch giữa Võ đồ và Võ giả Khai Mạch cảnh, coi như là ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì cũng vô dụng!

Hai mắt của Liễu Nguyên Bá như đuốc, lửa giận ngập trời.

Sưu sưu!

Trên người hắn có một cỗ khí lưu màu đỏ nhạt bốc lên, khí thế kéo lên như một đầu mãnh hổ sắp phát cuồng, làm cho vài tên thiếu niên Liễu tộc còn lại đều kinh hãi lạnh mình..