Chương 8: Mới vào Võ thị

Trên thực tế.

Trước đó La Thiên nói cởi y phục chỉ là thoát áo ngoài mà thôi.

Thiếu nữ kia nghe vậy cảm thấy như được đại xá, nàng lập tức nói vị trí của Nguyên khí Linh quả cho La Thiên.

Nhắc tới cũng rất là đúng lúc.

Nguyên khí Linh quả kia đang ở giữa một cái dây leo trên mặt đá gần đó.

– Quả nhiên là Nguyên khí Linh quả.

La Thiên ngắt một khỏa trái cây màu xanh chín mọng ở trên dây leo, ước chừng lớn cỡ nắm tay trẻ con.

Vốn trái cây này phải tới rạng sáng mới hoàn toàn thành thục, là thời gian tốt nhất để hái.

Chỉ có điều, bởi vì La Thiên mở ra Thần mạch cho nên đã dẫn động linh khí thiên địa gần đó hội tụ, thúc đẩy trái cây thành thục trước thời hạn.

Vừa mới hái Nguyên khí Linh quả xuống thì Thiên Thư trong đầu hắn bỗng nhiên mở ra, lập tức có một cỗ hấp lực vọt tới.

Ngừng cho ta!

La Thiên biến sắc, ý niệm khẽ động, để cho Thiên Thư đang mở ra khép lại, hấp lực lập tức dừng lại.

Sưu sưu!

La Thiên thầm lau mồ hôi lạnh, cũng may Thiên Thư không thể chống lại mệnh lệnh của người chủ nhân như hắn.

Giá trị của Nguyên khí Linh quả so với Linh thảo cao hơn quá nhiều, có năng lực tăng tu vi Khai Mạch cảnh lên một khoảng lớn, nếu như nội tình đầy đủ thì thậm chí có thể đột phá được một trọng.

– Cút.

Vơ vét hết chiến lợi phẩm, La Thiên dùng một chân đạp bay Cao Hiên đang không cam lòng hậm hực.

Hai người chật vật, mang theo y phục không chỉnh tề chạy trốn.

– Đây không nên ở lâu.

Trong lòng La Thiên đột nhiên sinh ra một tia báo hiệu không tốt, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi.

Hắn tu luyện Tạo hóa quyết, cảm ứng đối với vận mệnh vượt qua người thường.

Khi đạt tới cấp độ cao, thậm chí còn có năng lực tự động xem hung cát được.

La Thiên mới đi một lát thì…

Sưu! Sưu! Sưu!

Mấy đạo thân ảnh mang theo khí tức mạnh mẽ chạy tới.

– Phía trước có linh khí thiên địa dị động, chính là chỗ này.

Võ giả áo đen cầm đầu nói.

Mấy người điều tra một lát, không có thu hoạch, cả đám có chút thất vọng.

Hừ!

Võ giả áo đen không vui, cách không đánh ra một quyền.

Oanh!

Quyền ảnh màu vàng nương theo thanh âm roẹt roẹt đánh vào vách đá, trên đánh vách đá xuất hiện vết sâu có đường kính to năm thước, mảnh đá bắn tung tóe.

Ở gần vách đá chính là La Thiên vị trí tu luyện lúc trước.

Ba ngày sau.

Trong một cái hang nhỏ thuộc Hắc Yêu lĩnh.

La Thiên khoanh chân ngồi đó vận hành chân khí, khí tức trên thân ngày càng mạnh mẽ.

Trong người hắn có một cái khí mạch tráng kiện như rồng, tràn ngập chân khí mênh mông, không ngừng cuồn cuộn.

– Đầu khí mạch thứ nhất đã được mở ra hai phần ba.

La Thiên mở mắt ra, ánh mắt rực rỡ như sao.

Lúc vừa mới vào Khai Mạch cảnh, khi đó hắn mới chỉ vội vàng mở ra khí mạch, cảnh giới bất ổn.

Mà trong ba ngày ngày hắn không chỉ củng cố vững chắc cảnh giới mà còn làm cho khí mạch mở ra được hai phần ba.

Đầu khí mạch thứ nhất, sau khi xây dựng đến cực hạn thì sẽ là nhất trọng đỉnh phong.

Khai mạch có cửu trọng, mỗi lần nhiều nhất là tăng lên một cái khí mạch, khi đó tu vi cũng sẽ tăng lên một trọng, chất và lượng của chân khí đều tăng lên một khoảng lớn.

– Mặc dù ở bên trong Hắc Yêu lĩnh này có linh khí nồng đậm, nhưng lại tràn ngập nguy cơ.

La Thiên chuẩn bị về nhà, để tránh cho Tuyết Dao lo lắng.

Hắc Yêu lĩnh, chính là địa bàn của Yêu thú, tu vi thấp nhất cũng có thể so sánh được với Khai Mạch cảnh.

Hắn từng nghe nói qua, ở chỗ sâu trong Hắc Yêu lĩnh có Yêu thú Linh cấp có thể so sánh với Linh Hải cảnh, rất nhiều Võ giả mạnh mẽ đều chết ở bên trong.

Ngay hôm đó.

La Thiên trở về Thanh Xương thành, hắn cũng không nóng vội mà về nhà.

Hắn định mang theo chiến lợi phẩm thu được mang tới Võ thị.

Võ thị là khu vực giao dịch các loại tài nguyên cho Võ giả.

Nơi này không chỉ có năng lực giao dịch mà còn có thể tìm hiểu tin tức, trao đổi, luận bàn cùng các Võ giả khác.

Đây là lần đầu tiên La Thiên tới Võ thị.

Bởi vì, muốn tiến vào Võ thị, yêu cầu thấp nhất là phải có tu vi Võ giả.

Phanh! Phanh!

Ở bên trong Đấu võ trường của Võ thị, hai gã Võ giả đang luận bàn ở trên lôi đài, kình khí bộc phát, uy lực không tầm thường.

Hai gã Võ giả đều có tu vi Khai Mạch cảnh tam trọng.

Một lát sau.

Một tên Võ giả trong đó thắng, lấy được tiền đặt cược là một ngàn lượng Hoàng kim.

La Thiên như có điều suy nghĩ.

Đánh bạc chiến, đây là một loại so tài của Đấu võ trường.

– Chậc chậc, tố chất của Võ giả trên đấu võ trường này càng ngày càng kém a.

Trên khán đài, một đạo âm thanh cao ngạo và chói tai truyền đến.

Là ai?

Lời trào phúng công khai này đã dẫn tới sự phẫn nộ của một số võ giả.

Chủ nhân của đạo thanh âm này là một gã công tử ca mặc cẩm bào, tai to mặt lớn, da mặt bóng loáng.

– Trời! Đó là thiếu chủ Đỗ gia, Đỗ Vân Trình!

Không ít người hạ giọng nói.

– Hắn chính là Đỗ Vân Trình, lớn lên khó coi như vậy sao?

– Nhỏ giọng một chút, ở bên trong Thanh Xương thành này không có mấy người có thể chọc vào được hắn đâu.

Vốn các Võ giả ở gần đó phẫn nộ, rồi sau đó lại có vẻ kiêng kỵ, vẻ mặt có chút sợ hãi.

– Đỗ Vân Trình!

Sắc mặt La Thiên lạnh lẽo, lửa giận bốc lên, nhìn về phía tên công tử mặt béo phì tai to mặc cẩm bào kia.

Một tháng trước.

Chính là Đỗ Vân Trình này đã nhìn trúng Tuyết Dao, dùng đủ loại thủ đoạn cứng mềm bức bách, thúc đẩy hiệp nghị hôn ước.

Cũng may.

Hiện tại La Thiên đã trở thành Võ giả, trong hai tháng sẽ gom được đủ hai vạn lượng hoàng kim, hẳn là có thể làm được.

Chiến lợi phẩm mà hắn theo vơ vét chỗ Cao Hiên gồm có bội kiếm, đồ trang sức, đoán chừng có thể bán ra được mấy ngàn lượng Hoàng kim.

Xoạt!

Lúc này chung quanh Đấu võ trường xôn xao một trận.

Chỉ thấy.

Đỗ Vân Trình tự mình lên đài, đang chiến đấu cùng một tên Võ giả.

– Kim Nguyên Chưởng!

Đỗ Vân Trình đánh ra một chưởng, khí mang màu vàng nở rộ, chưởng lực hùng hồn mà bá đạo.

– Không! Ngươi là Khai mạch tứ trọng…

Tên Võ giả kia kêu thảm một tiếng, bị một chưởng đánh bay, phun máu, xương sườn cũng gãy vài cái.

Võ giả này là Khai Mạch cảnh tam trọng đỉnh phong, không ngờ lại bị một chưởng giết chết trong nháy mắt.

Thật là mạnh mẽ!

Một số võ giả sợ hãi thán phục, lại có chút sợ hãi.

– Đỗ Vân Trình này quá vô sỉ, giấu giếm tu vi, bắt nạt người có tu vi thấp.

Mọi người giận mà không dám nói gì.

– Khà khà khà…

Bên trên Đấu võ trường vang lên một trận cười thoải mái.

Đỗ Vân Trình kia lại liên tiếp chiến thắng hai gã Khai Mạch cảnh tứ trọng.

– Đêm nay tới Hắc thị, nơi này chưa đủ nghiền.

Đỗ Vân Trình nhếch miệng cười cười, mang theo mấy tên tùy tùng, nghênh ngang rời khỏi đây.

– Hắc thị?

Trong lòng La Thiên khẽ động.

Mấy thứ chiến lợi phẩm mà hắn đạt được không rõ lai lịch, cũng cần đi tới hắc thị để thủ tiêu tang vật.

Nghĩ tới đây hắn đi ra bên ngoài mua một bộ áo đen, lại mua một cái mặt nạ rồi đeo lên.

Hắc thị tất nhiên là khu vực giao dịch ngầm, một số người vì giấu giếm thân phận cho nên sẽ mang mặt nạ đi vào trong đó.

Đương nhiên cũng có người như Đỗ Vân Trình vậy, không phải sợ hãi người nào cả.

Đổi một thân áo đen, đeo mặt nạ lên, tăng thêm La Thiên gần đây đã mở ra Thần mạch, thể chất đại biến, thân thể trở nên cao ngất to lớn, người quen cũng khó mà nhận ra được hắn.

Tiến vào hắc thị dưới mặt đất.

Đập vào mắt hắn là một mảnh đen tối, nhưng lại không ảnh hưởng tới ánh mắt.

La Thiên tìm một cửa tiệm, bán bội kiếm lấy được từ chỗ Cao Hiên cùng với mấy thứ đồ trang sức.

Tổng cộng hắn bán được ba bốn ngàn lượng Hoàng kim.

– Nguyên khí Linh quả có thể tạm gác lại để ta dùng khi trùng kích Khai Mạch cảnh nhị trọng.

La Thiên thầm tính toán trong lòng.

Ước định với Đỗ gia là trong vòng hai tháng trả hết nợ nần.

Tu vi càng cao năng lực kiếm tiền sẽ càng mạnh, La Thiên rất có lòng tin đối với mình.

Rống!

Lúc này, La Thiên nghe được tiếng thú hống, còn có tiếng hoan hô của mọi người.

– Chẳng lẽ ở bên trong hắc thị dưới mặt đất lại có Yêu thú sao?

La Thiên đi vào.

Vừa nhìn đã biết, hoá ra ở bên trong hắc thị có một cái Đấu thú trường.

– A!

Một tiếng hét thảm truyền đến.

Rống!

Một đầu chiến thú sau lưng có gai nhọn mọc lên, cao ba thước, như là trâu nước đang xé nát một gã Võ giả Khai Mạch nhị trọng sống sờ sờ, sau đó nuốt vào bụng.

Tình cảnh máu tanh kia làm cho trái tim của La Thiên lạnh lẽo.

Chỉ là ở bên trong Đấu thú trường lại phát ra một trận tiếng hò hét hoan hô.

– Lại thất bại.

Ở xung quanh Đấu thú trường, một số người tiếc hận cảm thán nói.

– Trong đám Khai mạch tam trọng, nếu ai có thể đánh bại chiến thú Thiết Thứ Thủy Ngưu của ta thì bản thiếu gia sẽ ban thưởng một môn vũ kỹ Phàm cấp thượng phẩm.

Một đạo âm thanh cao ngạo mà chói tai truyền đến.

Chân La Thiên dừng lại một chút.

Đạo âm thanh chói tai kia đến từ một tên thiếu niên tai to mặt lớn, không phải là Đỗ Vân Trình thì là ai được nữa?

– Đầu chiến thú này… Là của Đỗ Vân Trình?

Hai con ngươi dưới mặt nạ của La Thiên nổi lên hàn mang.

– Thiên Thư.

Hai mắt của La Thiên hơi đóng, ý thức tiến vào Tạo Hóa Thiên thư trong đầu.

Mấy ngày trước đây Thiên Thư nuốt mấy gốc Linh thảo, cho nên đã tu bổ thêm được nửa trang lực lượng.

Mà giờ khắc này.

Tờ thứ nhất của Thiên Thư đã sáng được tám phần, so với trước đó còn nhiều hơn ba thành.

Ba thành này là tu luyện Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết, thúc đẩy Thiên Thư khôi phục lực lượng.

– Thiên Thư, có thể suy diễn tin tức của đầu Thiết Thứ Thủy Ngưu này hay không?

– Có năng lực.

Bên trên trang sách phác thảo một loại văn tự cổ xưa.