Chương 1: Thiếu niên bị xét xử

“Lâm Thần, ngươi biết tội của mình chưa?”

Một tiếng hét lớn vang vọng khắp quảng trường Hoàng Thành.

Một vị thiếu niên bị thương đầy mình đang đúng giữa quảng trường.

Trong mắt hắn chứa đầy vẻ bướng bỉnh, điên cuồng, giống như một thành thần kiếm đứng hiên ngang giữa đất trời.

Đứng trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ gấm nói với vẻ tức giận: “Ngươi công khai gian lận trong thí luyện Linh Lộ, bị tông chủ Phong Kiếm tông hủy bỏ tu vi là trừng phạt đúng tội. Nhưng mà ngươi có biết là vì ngươi ngu xuẩn nên ba vé tu luyện của Đại Thương quốc chúng ta cũng bị bỏ hết hay không hả?”

“Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!”

“Sỉ nhục của đế quốc!”

Phía sau người đàn ông trung niên, một đám quan viên nổi giận quát mắng.

Lâm Thần lẳng lặng nhìn tất cả bằng vẻ mặt lạnh lùng. Công khai gian lận?

Chê cười!

Tông chủ Phong Kiếm tông, Phong Bất Diệt!

Vì giữ được thành tích hạng nhất trong thí luyện Linh Lộ của con trai mình, ông không tiếc ra tay với ta!

Giết huyễn thú của ta! Hủy hết tu vi của ta! Rất tàn nhẫn!

Những người xung quanh thấy cảnh này đều cảm khái liên tục.

Bởi vì trong những năm qua, cái tên Lâm Thần thật sự rất nổi bật.

Mười ba tuổi, hắn tham gia cuộc chiến thiên kiêu của Đại Thương quốc, đánh thắng tất cả mọi người.

Mười lăm tuổi, hẳn chỉ dựa vào sức của bản thân mình đẩy nhà họ Lâm vào vị trí tứ đại gia tộc.

Mười bảy tuổi, hắn bước vào cảnh giới Địa Linh, vì đường đệ bị nhục nhã nên ngang nhiên đánh thẳng vào thành trì của nước đối địch, một mình đối mặt với mười vạn quân phòng thủ.

Khoảnh khắc chân trời phát sáng ngày hôm ấy, thiếu niên cưỡi sói đi về phía trước, để lại thây sơn biển máu sau lưng.

Những năm qua, hẳn vì gia tộc, vì Đại Thương quốc, giành được rất nhiều tài nguyên và vinh quang.

Đủ loại danh tiếng thành tựu gom hết vào người hẳn. Hắn chính là thiên kiêu số một của Đại Thương quốc!

Ba ngày trước, Lâm Thần đi vào Phong Kiếm tông, dùng thân phận đứng đầu đệ tử mới tham gia thí luyện Linh Lộ.

Thí luyện Linh Lộ là nơi Phong Kiếm tông dùng để khảo. sát tu vi của đệ tử mới, có được khen thưởng phong phú.

Lâm Thần vượt mọi chông gai, tích phân vẫn luôn xếp hạng thứ hai, chỉ đứng sau thiếu tông chủ Phong Vũ của Phong Kiếm tông.

Nếu có thể giữ vững thứ tự đến cuối cùng, thì hẳn sẽ thay Đại Thương quốc giành được ba vé vào Phong Kiếm tông.

Nghe là biết quý giá cỡ nào!

Nhưng Lâm Thần vẫn chưa hài lòng. Hẳn muốn đạt được hạng nhất!

Ngay lúc tích phân của hẳn sắp vượt qua Phong Vũ, tông chủ Phong Bất Diệt tiến vào Linh Lộ, mang theo lực lượng mạnh mẽ, không hề nói lý gi ết chết huyễn thú Xích Nộ Huyết Lang của hẳn, lại còn hủy hết tu vi của hắn.

“Với thân phận thấp kém của ngươi, ngươi có tư cách gì tranh giành hạng nhất với ta?”

Ý cười kiêu căng kia của Phong Vũ dường như còn ở ngay trước mắt.

Sau khi Lâm Thần bị đuổi khỏi thí luyện Linh Lộ, Đại Thương quốc không hề bênh vực hẳn.

Ngược lại còn bắt hắn lên quảng trường để xét xử. Ba ngày trước, hắn vẫn còn là thiên tài thiên kiêu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hẳn lại trở thành sỉ nhục của đế quốc bị người người khinh bỉ.

“Trong thí luyện Linh Lộ, ngươi mang đến cho đế quốc một sự thiệt hại không thể đền bù!” Người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ dăn nói.

Sau đó, ông ta ném ra một lệnh bài: “Ta lấy danh nghĩa của thành chủ Hoàng Thành, hủy bỏ công danh của ngươi, lấy đi thực quyền của ngươi, giáng ngươi thành tiện dân! Bây giờ, cút đi!”

Lòng người dễ thay đổi, đại khái cũng chỉ thế mà thôi.

Những năm qua, Lâm Thần đã giành được biết bao nhiêu tài nguyên, biết bao nhiêu danh dự cho Đại Thương quốc?

Để rồi đến cuối cùng, tất cả đều không bằng một câu của Phong Bất Diệt!

Đối mặt với xét xử, Lâm Thần chỉ siết chặt viên nanh sói trong tay.

Con ngươi nổi lên tơ máu. Tiểu Lang, ta sẽ báo thù cho ngươi! Chắc chắn sẽ báo thù! Nanh sói sắc bén đâm vào lòng bàn tay.

Nhưng Lâm Thần lại không hề cảm thấy đau đớn. Bởi vì trong lòng hắn đang chất đầy giận dữ.

“Haizz, đáng tiếc, rõ ràng là thiên kiêu lại đi gian lận.”

“Đúng vậy, lòng người không đủ rắn nuốt voi, đứng hạng hai trong thí luyện Linh lộ còn chưa đủ vừa lòng sao?”

“Hắn vốn là vinh quang của Đại Thương quốc chúng ta. Nào ngờ nhân phẩm của hẳn lại thấp kém như vậy!”

Sau khi xét xử xong, những người vây xem đều lắc đầu cảm thán.

“RíU”

Một tiếng rít chói tai vang lên. Một bóng đen khổng lồ lướt qua không trung.

Mọi người nhìn lên thì thấy một vị thiếu nữ mặc một chiếc. váy trắng không tì vết, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt gần như

hoàn mỹ, đứng trên đầu con điểu sư khổng lồ.

Một vẻ đẹp mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy tự tí.

“Bái kiến công chúa Tuyết!” Thành chủ Hoàng Thành Triệu Vô Ky hô lên rồi quỳ gối xuống đất.

Mọi người lập tức quỳ xuống theo.

Chỉ có một mình Lâm Thần vẫn đứng yên tại chỗ.

Nàng ta là Tô Huyễn Tuyết – công chúa Đại Thương quốc. Và con điểu sư khổng lồ kia là huyễn thú cấp năm Điểu Sư Sấm Sét Hai Đuôi của nàng ta.

Thiếu nữ nhanh nhẹn nhảy xuống trước mặt Lâm Thần.

Duyên dáng như tiên nữ hạ phàm.

Dáng vẻ uyển chuyển, bước chân thướt tha.

“Lâm Thần, ngươi còn nhớ lời hẹn ba năm giữa chúng ta không?” Tô Huyễn Tuyết ngước cằm lên, vô cùng kiêu ngạo nói.

Trong mắt nàng ta chứa đầy vẻ giễu cọt: “Ai cũng nói Lâm Thần ngươi là thiên kiêu số một Đại Thương quốc, cùng với Tô

Huyễn Tuyết ta là chính là trời đất tạo nên một đôi. Bây giờ xem ra những lời này thật sự là buồn cười đến cực điểm!”

“Ta có thể đi vào Phong Kiếm tông tu luyện, tương lai vô cùng tươi sáng. Mà ngươi, huyễn thú bị giết, tu vi bị hủy, không còn bất cứ khả năng xoay người nào nữa. Tuy rằng còn nửa năm mới đến hẹn ước ba năm, nhưng mà ngươi đã được định sẵn là không có tư cách làm đối thủ của ta nữa rồi.”

“Dựa theo hứa hẹn, người phải quỳ trước ta, khắc ấn nô lệ lên mặt, dùng suốt đời còn lại làm chó săn cho tal”

Vừa dứt lời, trên người Tô Huyền Tuyết chợt tỏa ra khí thế chấn động toàn trường.

Triệu Vô Ky thấy vậy thì rất ngạc nhiên.

Công chúa Tuyết thế mà đã đột phá đến tầng năm cảnh giới Địa Linh!

Ngự thú sư được chia làm bốn cảnh giới: Nhân Linh, Địa Linh, Thiên Linh, Huyền Linh. Mỗi cảnh giới được chia làm mười tầng.

Ngự thú sư có thể đạt tới cảnh giới Địa Linh khi chưa đến ba mươi tuổi đã được xem như là xuất sắc.

Về phần Lâm Thần, hẳn đã đột phá cảnh giới Địa Linh vào năm mười bảy tuổi!

Còn Tô Huyễn Tuyết thì đột phá muộn hơn hẳn một năm!

Lâm Thần cười lạnh: “Còn chưa tới thời gian hẹn mà cô đã sốt ruột rồi hả? Chẳng lẽ là chột dạ?”

Cho dù rơi vào bước đường cùng, thì hẳn cũng không thay đổi lòng kiêu ngạo của mình.

“Chột dạ?”

Tô Huyễn Tuyết dường như nghe được một chuyện cười gì đó ghê gớm lắm. Trên mặt nàng ta lại hiện lên vẻ khinh thường, chính là cái loại vẻ mặt nhìn người trước mắt như nhìn con kiến.

Năm xưa nàng ta yêu thích Lâm Thần, năm lần bảy lượt tỏ tình với Lâm Thần.

Nhưng mà Lâm Thần lại từ chối. Lòng kiêu ngạo của nàng ta làm cho nàng ta thẹn quá hóa giận, do đó lập ra lời hẹn ba năm.

Tô Huyễn Tuyết liều mạng tu luyện, chỉ vì ba năm sau có thể kiêu ngạo đánh thẳng Lâm Thần.

Sau đó nói một câu “là ngươi không xứng với ta”!

Chỉ là theo tình hình trước mắt thì không cần phải chờ tới ba năm.

“Lâm Thần, huyễn thú của ngươi bị giết, kể từ đây ngươi chỉ là một tên vô dụng thôi. Có điều, ta có một viên Diệt Mạch Tôi Linh đan, nó có thể khiến ngươi tu luyện lần nữa dù không có huyễn thú. Cho dù ngươi trở thành một con chó của Tô Huyễn Tuyết ta, thì ngươi cũng không được làm một con chó vô dụng!”

Tô Huyễn Tuyết kiêu ngạo giống như thiên nga trắng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Bây giờ quỳ xuống dập đầu, sủa ba tiếng chó sủa, ta sẽ thưởng cho ngươi cơ duyên này!”

Ngón tay thon dài của nàng ta cầm một viên đan dược.

Diệt Mạch Tôi Linh đan!

Đó chính là đan dược cấp ba!

Đan dược được chia làm chín cấp, cấp ba đã được coi như là rất quý giá.

Sau khi ăn đan dược, kinh mạch toàn thân sẽ bị cắt đứt, không còn hấp thu linh khí được nữa.

Nhưng đó mới là tìm đường sống trong chỗ chết!

Cơ thể đạt được chỗ lợi rất lớn, sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, bước lên con đường luyện thể.

“Tiện dân, còn không mau quỳ xuống cảm ơn!” Triệu Vô Ky lên tiếng quát.