Chương 14: Rác rưởi!

Dưới sương mù dày đặc, tầm nhìn của ngự thú sư bọn họ chưa đến mười mét.

Muốn săn lùng một người khó khăn biết bao nhiêu.

“Rác rưởi!” Trong mắt Lâm Nhất Minh lóe lên lửa giận: “Hắn trốn không xa! Lục soát gân đây cho ta!”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Tuy rằng Lâm Thần đã khôi phục cảnh giới, nhưng nhiều lắm cũng chỉ khôi phục đến tầng ba cảnh giới Địa Linh.

Mà mình lại có thực lực tầng bốn cảnh giới Địa Linh và tám gã thị vệ trưởng tầng ba cảnh giới Địa Linh.

Muốn đuổi giết Lâm Thần là dễ như trở bàn tay. Đợi đã…

Lâm Nhất Minh chợt thay đổi sắc mặt, nhìn một vòng xung quanh.

Dù có đếm ra sao thì cũng chỉ có bảy người.

Hắn ta nhớ rõ ràng là mình dẫn theo tám gã thị vệ trưởng.

“Lâm Vũ đâu?” Lâm Nhất Minh đột nhiên hỏi, giọng nói vang như sấm.

Đám thị vệ trưởng còn lại nhìn nhau. Có vẻ như là không thấy bóng dáng Lâm Vũ.

“Vừa rồi ở vách núi, ta và Lâm Vũ cùng nhau nhảy xuống…”

Một người trong đó sắc mặt trắng bệch nói: “Có phải là tên Lâm Thần kia làm không?”

“Đừng nói lung tung, huyễn thú của thằng nhãi kia đã bị giết, dù hắn có khôi phục thực lực thì cũng không khôi phục được bao nhiêu.”

Có người lên tiếng cắt ngang: “Hơn nữa, một đám người chúng ta còn sợ một mình hắn hả? Ở trước mặt Nhất Minh thiếu gia, hắn chỉ là…”

Gã còn chưa nói hết lời, một sợi dây leo bén nhọn chợt bay lên từ phía dưới…

“Mau tránh ra!”

Lâm Nhất Minh phản ứng cực nhanh, phủ ánh lửa lên trên tay, chụp lấy sợi dây leo kia.

Lâm Nhất Minh phát lực, ngọn lửa trên lòng bàn tay lập tức đốt trọi dây leo.

“Phụt!”

Lại thêm một sợi dây leo lặng lẽ bay tới, dưới sự che đậy của sương mù dày đặc, đâm thủng ngực một gã thị vệ trưởng.

Một đòn trước đó chỉ là đòn nhử mà thôi!

“Là Lâm Thần!” Lâm Nhất Minh giận tái mặt.

Chim Rực Lửa hét lên một tiếng, bắ n ra một mảng lửa lớn xua tan sương mù dày đặc xung quanh.

Vậy nên có thể thấy được một bóng dáng lướt nhanh như tia chớp qua cây cối.

“Đồ hèn, lăn ra đây cho tal”

Lâm Nhất Minh giơ tay ngưng tụ một thanh kiếm lửa, lướt qua hư không, chém thẳng tới.

Làn sóng nhiệt bùng nổ liên tục tạo thành từng đợt sóng lan tràn ra ngoài.

Khói lửa khắp nơi. Rừng cây phía trước bị kiếm lửa chém ngang. Lâm Thần lăn một vòng, khó khăn tránh đi một đòn kia.

Hắn còn chưa kịp đứng vững thì Lâm Nhất Minh và huyễn thú Chim Rực Lửa của hắn ta đã lao nhanh tới đây.

Mấy gã thị vệ trưởng khác cũng gọi huyễn thú ra, tạo nên thế bị bao vây.

Lâm Thần cười lạnh. Cảm giác của hắn mạnh hơn mọi người rất nhiều. Và sương mù dày đặc còn là lá chắn tự nhiên của hắn.