Chương 17: Vậy ngươi có thể thử xem

Hắn siết chặt năm ngón tay, linh khí màu xanh biếc quấn quanh đầu quyền, một quyền nện thẳng lên ngực Lâm Nhất Minh.

Lâm Nhất Minh hét đau một tiếng, bước chân loạng choạng.

Hắn ta cố sức đứng vững, thanh kiếm lửa trong tay đột nhiên lướt qua bụng Lâm Thần.

Một vết cắt do ngọn lửa lướt qua tạo thành chợt hiện ra, sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, cực kì đáng sợ.

Thậm chí mép miệng vết thương còn bị nhiệt độ cao đốt trọi.

Lâm Nhất Minh cười lạnh: “Lâm Thần, dù sao ngươi cũng phải chết, hay là lại trả giá cho bọn ta lần nữa. Ta muốn lấy đầu ngươi để làm nước cờ đầu đi Phong Kiếm

tông!”

“Vậy ngươi có thể thử xem.” Lâm Thần không chút cảm xúc nói.

“Xào xạt!” Đúng lúc này, một luồng ánh xanh lập lòe lướt qua, hơi thở tràn đầy sinh cơ bao phủ cả người Lâm Thần.

Lâm Thần cảm thấy bụng hơi ngứa, cúi đầu nhìn thì thấy chỉ với vài giây thôi mà miệng vết thương đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Quả nhiên, Vạn Mộc Tranh Vanh Thể Vạn có tác dụng cực lớn!”

Trong mắt Lâm Thần lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Nếu là bình thường, loại vết thương này cần ít nhất vài ngày để nghỉ ngơi.

Lâm Nhất Minh thấy cảnh này, sắc mặt chợt thay đổi.

Miệng vết thương từ một kiếm kia sâu đến mức có thể thấy được xương cốt. Sao hắn lại có thể nhanh lành thương như vậy chứ?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Dưới cảm xúc giận dữ, Lâm Nhất Minh tăng nhanh tốc độ vung kiếm.

“Xoát!”

Thanh kiếm lửa cắt ra ánh sáng trên không trung, trông rất là sắc bén.

Lâm Thần ánh mắt hung ác, trực tiếp giơ tay phải lên nắm chặt thân kiếm trong lòng bàn tay.

Mau, chuẩn, tàn nhẫn!

Ngọn lửa bỏng cháy, đau đớn xuyên tim.

Nhưng Lâm Thần không quan tâm một chút nào. Hắn kéo tay phải, lực lượng mạnh mẽ khiến cho Lâm Nhất Minh lảo đảo cả người. Sau đó, hắn nắm chặt tay trái thành quyền, nện lên cánh tay Lâm Nhất Minh.

“Răng rắc!”

Một tiếng gãy giòn vang lên, Lâm Nhất Minh hét thảm thiết.

Cánh tay cầm kiếm của hắn ta bị gấy xương. Gai xương sắc nhọn đâm ra da thịt trông rất đáng sợ.

Lâm Thần trở tay đoạt kiếm, lướt nhanh qua người Lâm Nhất Minh với tốc độ nhanh như chớp.

“Xoát!”

Ánh lửa chợt lóe.

Lâm Nhất Minh cứng người.

Vài giây sau, đầu hắn ta rơi xuống. “Lịch bịchl”