Chương 7: Đây là linh ngọc!

“Một khi bước lên cảnh giới Địa Linh thì tốc độ thăng cấp sẽ không còn nhanh như lúc ban đầu. Ta mới vừa hút rất nhiều sinh cơ, mà cảnh giới chỉ tăng lên một chút. Hừm, nếu vẫn còn đồ ăn thì tốt rồi.”

Cây non ôm bụng, vẻ mặt buồn bã.

Còn Lâm Thần thì vội vàng thu gom nhẫn trữ vật của đám người kia.

Với thân phận của đám công tử thế gia kia, chắc chắn là trong nhẫn trữ vật có rất nhiều bảo vật và linh ngọc.

Linh ngọc là một loại khoáng vật cực kỳ hiếm thấy, được sinh ra từ trong linh quặng hấp thu linh khí đất trời.

Linh ngọc chứa đựng linh khí dày đặc. Ngự thú sư dùng linh ngọc để tu luyện, ngoài ra còn coi linh ngọc là tiền để mua sắm các loại tài nguyên tu luyện.

Linh ngọc được phân chia dựa theo linh văn. Linh ngọc cấp thấp chỉ có một linh văn. Linh ngọc cấp cao có tới chín linh văn.

Linh văn càng nhiều thì linh khí chứa trong linh ngọc càng nhiều, giá trị linh ngọc càng cao.

Tìm tòi xong một lượt, Lâm Thần gom được một nghìn linh ngọc một linh văn.

Đây được xem như một khối tài sản khổng lồ, có thể mua được nửa con phố bên trong thành.

Tiếc là hắn không tìm được võ kỹ, công pháp hay các thứ tương tự.

“Đây là cái thứ gì, ăn ngon không?”

Cây non nhìn linh ngọc một linh văn được chất thành đống, vô cùng tò mò cầm một viên ném vào trong miệng.

“Đừng ăn! Đây là linh ngọc!” Lâm Thần muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Răng rắc rắc…”

Cây non nhai nuốt rồi nhận xét: “Không có mùi vị gì cả, linh khí bên trong cũng rất ít, may là số lượng nhiều, có thể ăn đủ no.”

Nói xong, nó đột nhiên mở to miệng hút vào một hơi.

Rất nhiều linh ngọc bay vào trong miệng nó giống như là cá voi hút nước.

Vèo vèo vèo.

Linh ngọc liên tục bay vào trong miệng cây non, đến cuối cùng ngay cả quá trình nhai nuốt cũng bị nhỏ qua.

Lâm Thần nhíu mày.

Người khác dùng linh ngọc bằng cách kích phát linh khí bên trong linh ngọc rồi hút vào trong cơ thể để luyện hóa.

Có ai từng thấy trực tiếp ăn linh ngọc chưa?

Có điều, hắn chợt nhớ đến dòng sông kh ủng bố trong đan điền kia của mình thì lại cảm thấy bình thường.

Chắc chắn là xuất thân của cây non rất cao.

Ăn xong khoảng hơn năm trăm linh ngọc một linh văn, cây non mới ôm chiếc bụng hơi nhô lên ngồi xuống đất.

Nó ợ ra tiếng, vẻ mặt thỏa mãn: “Sao mới ăn một chút mà đã no rồi, sức ăn của ta hơi giảm rồi nha.”

Bùm! Bùm! Bùm!

Sau đó, trong cơ thể cây non vang lên từng tiếng gió bão, tiếng sấm sét nổ ra liên tục.

Ánh sáng linh khí dày đặc rất là chói mắt.

Tầng ba cảnh giới Địa Linh!

Là thăng cấp?

“Ơ, dường như Thụ gia ta nhớ tới cái gì đó. Đây nè, ta tặng ngươi một pháp quyết đi.”

Cây non gãi gãi lá xanh trên đầu, sau đó moi ra một quả cầu ánh sáng lớn cỡ ngón tay cái.

Nó bỏ quả cầu ánh sáng vào trong tay Lâm Thần: “Cảm ứng thử xem.”

Lâm Thần cầm quả cầu ánh sáng.

Ngay sau đó, rất nhiều tin tức bay nhanh vào trong đầu hắn.

Trong không trung có một quyển sách tản ra ánh sáng vàng đang trôi lơ lửng…

“Đế Quyết · Quyển Một”

Thoát khỏi sự trói buộc của lục đạo, không chết đi không diệt vong.

Rất rõ ràng, đây là một bộ công pháp đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả thế giới này cũng không hạn chế được nó.

Ánh vàng xán lạn như muốn vượt qua giới hạn của thời gian và không gian để thấm sâu vào linh hồn.

Quyển sách mở ra, bên trên ghi lại phương pháp tu luyện chi tiết.

Lúc Lâm Thần tỉnh táo lại từ cơn hoảng hốt, hắn ngạc nhiên phát hiện ra đầu óc mình đã nhớ kỹ “Đế Quyết · Quyển Một”, giống như đã in sâu vào trong linh hồn, không cần phải nhớ lại, chỉ cần muốn là có thể thấy ngay.

“Công pháp này…”

Lâm Thần khó có thể tin rằng trên đời lại có một loại công pháp đáng sợ như thế.

Cả một bộ công pháp được gói gọn trong một chữ “nuốt”!

Cảnh giới Nhân Linh nuốt thần dược.

Cảnh giới Địa Linh nuốt linh ngọc.

Cảnh giới Thiên Linh nuốt lôi hỏa.

Cảnh giới Huyền Linh nuốt huyết mạch.

Về phần mặt sau, chữ cái lờ mờ không rõ.

Đối với ngự thú sư mà nói, công pháp là cực kì quan trọng, dùng suốt cả một đời.

“Công pháp này có cấp bậc gì vậy?” Lâm Thần hỏi.

Công pháp được chia làm Phàm Phẩm, Địa Phẩm, Thiên Phẩm, Huyền Phẩm.

Công pháp càng mạnh thì chiến lực cũng càng mạnh.

“Ta không biết, dường như nó tự có trong đầu ta. Có điều ngươi yên tâm tu luyện đi, Thụ ca chắc chắn sẽ không hại ngươi.” Cây non giải thích một cách không hề kiên nhẫn, miệng lại thèm ăn mà ăn thêm mấy viên linh ngọc.

Thấy cảnh này, đồng tử Lâm Thần hơi co lại.

Đây có phải là ý của câu “cảnh giới Địa Linh nuốt linh ngọc” được ghi lại trên sách hay không?

Tiếp theo đó là nuốt lôi hỏa, nuốt linh mạch, Lâm Thần bắt đầu cảm thấy rất mới mẻ.

Hơn nữa, công pháp có tên “Đế Quyết · Quyển Một”, chứng tỏ công pháp còn chưa hoàn chỉnh.

Chỉ mới là một quyển công pháp chưa hoàn chỉnh mà đã đáng sợ như thế kia.

Một khi công pháp hoàn chỉnh rồi thì chẳng phải là có thể xé nát đất trời?

Lâm Thần nhớ lại cảnh bóng đen xé rách không gian kia.

Hắn ta chỉ dùng một câu là có thể trấn áp cây Hồng Mông thời Thái Cổ thành một quả cầu ánh sáng, phong ấn trong cơ thể mình.

Công pháp này có liên quan gì đến hắn ta hay không?

“Lâm Thần, ngươi còn chưa chết nữa hả?”

Cách đó không xa vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

Hắn rút lại tất cả suy nghĩ, nhìn về phía trước.

Trước mắt là một con linh điểu rực lửa. Trên đầu con linh điểu là một gã thanh niên mặc trường bào.

Gã chính là Lâm Nhất Minh.

Lâm Nhất Minh nhìn lướt qua xung quanh rồi chợt nhíu mày nói: “Tên rác rưởi ngươi thế mà lại quay về cảnh giới Địa Linh rồi hả?”

Lâm Nhất Minh vừa dứt lời thì lại có tám người đi tới với ánh mắt lạnh băng.

Nhà họ Lâm là một trong tứ đại gia tộc Đại Thương quốc, có nội tình cực kì vững chắc.

Đám người mới tới đều là nhân vật cấp bậc thị vệ trưởng, thực lực ít nhất là tầng ba cảnh giới Địa Linh, cộng thêm Lâm Nhất Minh nữa thì thật là khó có thể trốn thoát.

“Tới nhiều người vậy hả, đúng là coi trọng ta quá rồi.”

Lâm Thần siết chặt nắm tay, sát ý hiện lên mặt lần nữa: “Nội tình nhà họ Lâm đều do ta một đao một thương đánh ra tới, nào ngờ lại để bọn ăn cháo đá bát các ngươi được lợi. Chờ khi ta khôi phục lại mức tu vi cao nhất, ta chắc chắn sẽ tự mình giết sạch các ngươi!”

“Hay lắm! Chỉ tiếc là ngươi không có cơ hội thôi!”

Trong mắt Lâm Nhất Minh hiện lên sát ý: “Lên hết đi, gi ết chết hắn cho ta! Ai chặt được đầu hắn sẽ được thưởng năm trăm linh ngọc một linh văn!”

Nghe vậy, mọi người đều đỏ mắt nhào lên.

Giết!

Trong nhất thời, tám con huyễn thú được gọi ra.

Đám người lao lên như điên, tạo thành tư thế bao vây để giết.

“Nhãi ranh, không ổn rồi!” Cây non có chút hoảng sợ, kẻ địch hơi nhiều, với thực lực hiện giờ của bọn họ thì rất khó đánh thắng được.

Nhưng mà tình hình hiện tại không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều.

“Trần thiếu gia đừng trách ta!”

Một gã râu quai nón cười lạnh, ngưng tụ linh khí thành chưởng rồi đánh tới.

Lâm Thần giơ quyền lên, chặn lại bằng cánh tay.

Bùm một tiếng, chưởng bị đánh vỡ.

Cổ tay của gã râu quai nón bị uốn cong một độ cong quỷ dị.

Ngay cả xương cốt cũng bị gãy.

“Chết tiệt! Thân thể thằng nhãi này cứng quá vậy!”

Gã râu quai nón bị đau, lùi ra sau mười mét, đầu toát đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Nhất Minh giật mình, trong đầu lại hiện ra uy thế của Lâm Thần lúc còn mang tu vi cao nhất.

Cưỡi Sói Đỏ, đến không dấu đi không vết, sát ý lạnh thấu xương.

Hắn thật sự khôi phục rồi sao?

Tuyệt đối không thể để hắn sống sót ra khỏi đây được!

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất Minh khống chế huyễn thú lao nhanh xuống.