Đối diện hơn năm trăm vạn người, hai mươi cao thủ như Nhã Huyền Cơ cũng không thể giết hết, có khi còn bị số đông đè bẹp.
Vũ Thuần Tử ở yên một bên lắng nghe, trong lòng hắn không có cảm xúc nào, đối với ý kiến của Nhã Huyền Cơ cũng không lung lay hay nổi giận.
Bởi vì khi tòa tháp này xuất hiện, tâm trí của hắn một mực dừng tại Thập Nhị Thiên Cổ Tháp.
Hắn cảm giác được, tòa tháp này có gì đó rất quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu rồi, nhưng vẫn không có nhớ ra.
Trầm tư một hồi, lúc này đỉnh đầu bảo tháp đột nhiên ong ong vang lên, rơi vào trong tai hắn, khiến đại não chịu ảnh hưởng.
Vũ Thuần Tử ngơ ngác nhìn chung quanh, phát hiện những người này vẫn cùng đám cao thủ xảy ra cự cãi, không có nghe được thanh âm nào.
Ong!!! Ong…
“Lại nghe?”
Vũ Thuần Tử giật mình, lần này lại nghe rõ ràng hơn, cảm giác tòa tháp đang không ngừng kêu gọi hắn, theo bản năng mà đi theo tiếng chuông.
Những người chung quanh không hề chú ý tới Vũ Thuần Tử, bởi vì tu vi Vũ Thuần Tử quá nhỏ yếu, không lọt vào tầm ngắm của ai, mọi người chỉ tập trung vào Thập Nhị Thiên Cổ Tháp.
Men theo tiếng kêu vang lên, Vũ Thuần Tử đi một vòng qua chung quanh tòa tháp, rất nhiều người cũng chú ý tới, nhưng lại không chú ý quá nhiều, cũng không hề để ý đến một tu sĩ Hóa Đan cảnh nhỏ yếu.
Vũ Thuần Tử ung dung đi ra phía sau dò xét, tiếng chuông mỗi lúc cũng càng rõ hơn.
Qua một lúc, hắn đã đi cách xa tòa tháp này hơn hai dặm, bản thân dừng chân tại một mõm đá lớn, tiếng chuông không còn đứt quãng nữa mà liên tục kêu lên vang dội.
Ong, ong, ong, ong…
Vũ Thuần Tử nhíu mày, quan sát chung quanh một lượt vẫn không thấy dấu hiệu khả nghi nào, trong lòng nghĩ chắc hắn đang nhầm lẫn.
Tiếng chuông trong đầu dần dần hạ xuống, Vũ Thuần Tử chợt ngưng ý niệm trong mình, lắc đầu thở dài, thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Ngay khi Vũ Thuần Tử bước đi, đột nhiên dưới chân hắn lún xuống, đem toàn bộ thân thể Vũ Thuần Tử lọt vào sâu bên dưới Mõm Đá.
Vũ Thuần Tử không kịp phản ứng, cả người rơi tự do xuống dưới.
Ầm!!!
Không lâu sau, Vũ Thuần Tử liền rơi xuống một mặt đất bằng phẳng, cảm giác bên trong xương cốt ê ẩm, mặt mày không khỏi nhăn nhó.
“Ta thiên, nơi này là nơi nào?”
Sau khi phản ứng lại, Vũ Thuần Tử ý thức được bản thân tới một nơi không rõ lai lịch
Hắn ngơ ngác nhìn chung quanh, bên trong nơi này toàn màu tối đen như mực, khó có thể nhìn rõ ràng, đúng lúc này, hai bên vách đá tự động phát sáng, kéo thẳng một đường dài nối vào sâu bên trong.
Ánh mắt hắn chợt nheo lại, hai bên con đường toàn là đá lởm chởm, bên trên bám đầy rong rêu, kèm theo hơi nước.
Nhưng cũng không gọi là quá khó đi, đối với Vũ Thuần Tử mà nói chỉ là chuyện đơn giản.
Hang động trên đầu đã tự phong bế từ bao giờ, Vũ Thuần Tử bất lực chỉ đành đi thẳng về phía trước.
Dọc đường đi, hắn phát hiện có rất nhiều loại thảo dược non mọc dại trên vách đá, tại thời gian rảnh rỗi hắn hay đến Tàng Thư Các đọc qua cổ sách, cho nên hắn mới dễ dàng nhận biết được.
“Hạ Thủy Thảo! Thật là nhiều.”
Vũ Thuần Tử không ngừng cảm thán, nếu đem đám này gom lại một chỗ chắc cũng đạt đến mấy tấn.
Hạ Thủy Thảo mọc dại khắp nơi, hầu như chỗ nào cũng có, đủ loại cây non cùng cây trưởng thành.
Đi qua một lượt, Vũ Thuần Tử suy đoán bản thân đã đi qua hai dặm, Hạ Thủy Thảo mọc lít nha lít nhít hai bên, phía trước vẫn còn khá nhiều.
Ban đầu Vũ Thuần Tử còn mê muội nhặt hái, cho đến hiện tại, tâm trí thu thập Hạ Thủy Thảo cũng không còn, nơi này nhiều đến mức bi3n thái, tựa như Hạ Thủy Thảo của toàn bộ âu Lạc Châu lục tập hợp lại nơi đây vậy.
Vũ Thuần Tử lần này lười thu thập chúng nó, trong đầu hắn bây giờ, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cái lối đi không có ngã rẽ này.
Không biết đi bao lâu, Vũ Thuần Tử cảm giác tựa như một cực hình, đi một mực hết năm dặm đường.
Đổi lại là ai khác, có lẽ đã sớm nản chí.
Đột nhiên, Vũ Thuần Tử phát hiện phía trước có tia sáng nhỏ len lỏi chiếu vào, hắn ngay lập tức trở nên vui mừng.
Vội vàng chạy một mạch tới đó.
Sau khi đến nơi, Vũ Thuần Tử vừa bước ra khỏi lối đi, liền phát hiện toàn bộ phong cảnh trước mặt mình.
Chỉ thấy trước mặt là một mảnh thế ngoại đào tiên, nơi này cây cối xum xuê không đếm xuể, từng cây cổ thụ cao chót vót, chắc cũng phải tầm một ngàn mét trở lên, tán cây rộng lớn che phủ cả một khu vực.
Thác nước đồ sộ cao năm ngàn mét ào ào chảy xuống, bên dưới chính là con suối rộng lớn, chạy dọc vào sâu bên trong khu rừng.
Vũ Thuần Tử triệt để kinh ngạc, từ nhỏ đến giờ, hắn chưa bao giờ chứng kiển cảnh đẹp hùng vĩ đến như vậy..