Không thể không nói, Kim Bảo suy đoán khá cặn kẽ.
“Vậy… Hắn đạt được vận khí nào đó sao?”
Phú Hòa lẫn Thanh Minh ánh mắt tràn đầy tham lam, hỏi.
“Các ngươi muốn? Cứ đi tới chỗ hắn tìm hiểu, hừ!”
Kim Bảo nhìn hai người bọn họ hừ lạnh, khiến hai người sợ hãi run rẩy.
Sau đó hắn lại nói.
“Chuyện này phải do ta đích thân đi đến tìm hiểu.”
“Kim sư huynh, Vũ Thuần Tử hắn rời đi ngoại viện đã mười ngày rồi, hiện tại vẫn không thấy tung tích!”
Một người bên cạnh Kim Bảo đột nhiên lên tiếng.
“Tên này chẳng lẽ thật sự chạy trốn?”
Trong đầu Kim Bảo liền tự hỏi.
Đang lúc không hiểu nguyên do, bất ngờ bên ngoài truyền đến một âm thanh.
“Kim Bảo ngươi làm gì phải chăm chú suy tư như vậy?”
âm thanh vừa rơi xuống, bên ngoài xuất hiện một người thiếu niên, tuổi tầm hai mươi hai, người này mặc y phục màu vàng, bên hông mang theo bội kiếm được chế tác tỉ mỉ.
Ngũ quan tương đối anh tuấn, chỉ là bên trong ánh mắt của hắn chứa đầy âm lãnh.
Vừa thấy người này đến, Kim Bảo ngay lập tức nhận ra, vội vàng thi lễ.
“Vô Song huynh, tại sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm tiểu đệ ta?”
Bốn tên đệ tử ngoại môn cũng đồng loạt chào hỏi, đối với Vô Song càng thêm sợ hãi, so với Kim Bảo chỉ nhiều chứ không ít.
Thiếu niên vừa đến chính là Diệp Vô Song, đến từ Tinh Anh đệ tử, xếp hạng thứ mười lăm bên trong thiên bảng, tu vi của hắn đã tới Thông Linh cảnh lục trọng.
“Ta không thể đến đây sao?”
Diệp Vô Song nhíu mày, âm trầm nhìn Kim Bảo.
“Không có… Không có, huynh đến là thiên đại phúc lợi, mời… Mời huynh vào.”
Nghe Diệp Vô Song nói, trong lòng Kim Bảo tràn đầy mồ hôi, vội vã phân bua.
“Ta đến đây chính là muốn nhờ ngươi tìm kiếm một vật.”
Lúc này Diệp Vô Song mới chính thức đi vào chủ đề.
“Đồ vật gì vậy? Nếu được, ta sẽ giúp hết sức có thể”
Kim Bảo vỗ ngực tự tin đáp.
“Hừ! Ngươi liền tự tin như vậy?”
Diệp Vô Song hừ lạnh, lại nói.
“Chính là giúp ta đi ra ngoài, đến Thiên Long Thương Hội ở Hòa An thành, nơi đó sau năm ngày sẽ mở đấu giá, chỉ cần lấy được Địa Ngục Thảo.
Còn những thứ khác không cần đụng đến, giá bao nhiêu cũng đập xuống, sau khi lấy được liền lập tức trở về tông môn gặp ta.”
“Địa Ngục Thảo?”
Kim Bảo sững sờ, hắn không có quá nhiều hiểu biết về thảo dược, nhưng lệnh của Diệp Vô Song hắn không dám không tuân theo.
Diệp Vô Song lạnh nhạt gật đầu, hắn vốn định đích thân xuất sơn lấy về.
Nhưng tông môn đột nhiên phân phát nhiệm vụ, đối với nhiệm vụ này cực kỳ cấp bách.
Cùng lúc đó, năm ngày sau Địa Ngục Thảo sẽ bán đấu giá, thời gian hắn dự tính hoàn thành nhiệm vụ ít nhất cũng phải mười lăm ngày.
Không thể một người làm một công hai việc được, cho nên đành nhờ Kim Bảo một phen, dù gì hắn cũng là thủ hạ thân thiết của mình.
Diệp Vô Song bàn giao một hồi, liền rời đi nội môn đệ tử.
Kim Bảo sắc mặt mới hòa hoãn một ít, đối mặt với Diệp Vô Song hắn vô cùng cảm thấy áp lực.
Nếu không phải quen thuộc lẫn định lực tốt, có lẽ đã sớm đứng không vững gót chân.
Hắn cảm giác, bên trong Diệp Vô Song ẩn giấu một con mãng xà, tùy thời có thể bộc phát giết người.
Kim Bảo vốn mượn hơi người này, để sau này tiến nhập Tinh Anh sẽ không bị ai dòm ngó, tùy ý ngang nhiên đi lại.
Suy nghĩ một lúc, Kim Bảo nhìn bốn tên thủ hạ ngoại môn, dặn dò một ít sau đó chuẩn bị rời tông môn, đương nhiên là giúp Diệp Vô Song lấy Địa Ngục Thảo mang về.
Trải qua hơn mười ngày ròng rã, Vũ Thuần Tử đã thuần phục đem Vũ Lực Quyền tu luyện đại thành, lần này tốc độ không còn chậm chạp như trước, có thể một kích đánh hạ một con yêu thú Hóa Đan cảnh tứ trọng.
Đối với yêu thú Hóa Đan ngũ trọng, có thể đánh bại trong vòng vài chiêu.
Bành!!!
Vũ Thuần Tử dùng một kích đánh xuyên qua thân thể Xà Thú, thân thể yêu xà ngay lập tức ngã xuống, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.
“Con thứ mười hai, Vũ Lực Quyền coi như đại thành, lần này trở lại sẽ đem Kim Bảo giết.”
Trong lòng hắn âm thầm nói, bây giờ cũng nên trở lại tông môn.
Đúng lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên cảm giác khí tức trong người bùng phát, đây chính là dấu hiệu muốn đột phá.
“Đột phá?”
Hắn cực kỳ kinh ngạc, ngay lập tức ổn định thân thể, bắt đầu ngồi xếp bằng, niệm Phục Thiên Quyết.
Thần niệm tiến vào bên trong đan điền quan sát nhất cử nhất động.
Chỉ thấy đan điền bên trong cấp tốc xoay tròn, linh khí màu xanh không ngừng thả ra bao quanh lấy nó, giống như một vành đai trong hệ sao thổ.
Đan điền lúc này càng ngày càng lớn dần, đến khi to bằng một quả trứng cút liền dừng lại.
Linh khí bên ngoài liên tục ồ ạt chui vào bên trong, bắt đầu thanh lọc toàn bộ cơ thể thêm một lần nữa.
Trong miệng vẫn không ngừng đọc khẩu quyết, đan điền như chịu sự hối thúc, vội vã xoay nhanh, linh khí chui vào cũng càng dày đặc..