Chương 15

Bởi vì có được bức tranh của mẹ.

Trên đường tan học về nhà, tâm trạng Lộc Dư An đều rất tốt.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, nửa đường trở về trên bầu trời đổ mưa to, Lộc gia vốn là phái xe đưa đón cậu cùng Lộc Dữ Ninh, nhưng cậu không thích ở cùng Lộc Dữ Ninh, hơn nữa Lộc Dữ Ninh thường xuyên tham gia thi đấu, thời gian cũng không giống như cậu, cho nên bình thường cậu ngồi xe buýt đến chân núi.

Trong cơn mưa lớn, Lộc Dư An cẩn thận đi dọc ven đường, giọt mưa to như hạt đậu bắn tung tóe trên ống quần của cậu, càng làm cho đầu người phát đau chính là tiếng mưa rơi ào ào khiến cậu cơ hồ không nghe thấy tiếng còi xe sau lưng. Cậu chỉ có thể che dù, tựa vào ven đường tránh mưa, kết quả phát hiện ra một con chó nhỏ hung dữ.

Chó nhỏ toàn thân màu vàng đất, chân trước đại khái bị thương, cuộn mình dưới tảng đá lớn, lông ướt đẫm nức nở kêu.

Nó rất cảnh giác với Lộc Dư An, Lộc Dư An phàm là có ý muốn tới gần, nó sẽ kéo lê chân trước, hướng Lộc Dư An nhe răng trợn mắt, cố gắng dùng hàm răng hung hăng đánh Lộc Dư An một cái. Điều này làm cho cậu nhớ tới con mèo quýt ở kiếp trước, cậu đã qua phòng trọ nhìn vào chỗ con mèo ngốc rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không tìm được nó.

Lộc Dư An sợ chó nhỏ lật xuống sườn núi, không dám cách quá gần, chỉ có thể ngồi xổm trên tảng đá, cẩn thận đưa cho nó cái dù.

Nhưng là như vậy vẫn không đủ, dù cho cậu đem hơn phân nửa ô cho chó con, con chó nhỏ này vẫn run lẩy bẩy liếm chân trước đầy máu.

Vết thương như vậy phải đưa đến bệnh viện mới được.

Lộc Dư An dùng điện thoại di động gọi taxi, nhưng là bởi vì mưa to, cũng không có người tiếp đơn, điện thoại tài xế trong nhà cũng vậy.

Không gọi được. Lộc Dư An chỉ có thể chờ ở ven đường, chờ một chiếc taxi giá cao.

Nhưng trên đường núi mưa to tầm tã thủy chung không có xe taxi đi qua, rốt cục một chiếc xe màu đen có rèm che từ xa chậm rãi chạy tới, Lộc Dư An thoáng chần chừ, đường núi này thông tới khu biệt thự trên đỉnh núi, đi qua con đường này phần lớn đều là nơi đó.

Những hộ gia đình trong đó, nếu không giàu thì là siêu giàu, lịch trình gần như có thể tính theo phút.

Họ thậm chí còn không dừng xe.

Thời điểm cậu còn đang do dự, ô tô đã tới gần, ánh mắt dời xuống, thấy được biển số xe —

Biển số xe này cậu biết.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lông mày Lộc Dư An khẽ nhúc nhích, là xe của Mạc Nhân Tuyết.

Rõ ràng chỉ gặp qua một lần, Lộc Dư An trong đầu lại rõ ràng hiện lên cái tên này, chóp mũi phảng phất như có như không một tia hương hoa mộc nhàn nhạt, tiếng cám ơn tựa hồ quanh quẩn bên tai.

Tốt xấu gì cũng có giao tình.

Cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh, không để ý chó nhỏ đang mắng chửi mình, đĩnh đạc ôm nó vào trong ngực, bước nhanh về phía màn mưa.

Bởi vì đại bộ phận ô đều che ở bên chó nhỏ, giọt mưa to như hạt đậu nhanh chóng làm ướt quần áo của cậu, nước mưa thuận theo mái tóc đen nhánh, làm mơ hồ tầm mắt của Dư An, cậu đứng ở ven đường, hướng xa xa từ trong màn mưa chậm rãi chạy đến gần chiếc xe vẫy vẫy tay.

Phía xa ô tô sáng đèn chuyển hướng, chậm rãi tới gần cậu, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lái xe cũng không phải Mạc Nhân Tuyết, tài xế trung niên trên ghế lái hiền lành xuyên qua cửa kính hỏi cậu.

Lộc Dư An vội vàng nói ra ý đồ đến đây của mình.

Tài xế trung niên quay đầu hỏi người ở ghế sau ô tô.

Xuyên qua cửa kính ô tô màu nâu trà, Lộc Dư An nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết ở hàng ghế sau, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh đậm có đính sequin, cô có làn da trắng nõn mái tóc xoăn đen xõa tung ở vai tựa vào chỗ ngồi, ngay cả nhìn cũng không nhìn về phía Lộc Dư An.

Mà người đàn ông trong chiếc xe màu đen hiếm khi mặc âu phục vừa vặn, sườn mặt lạnh lùng lại nghiêm túc, ngay cả động tác dư thừa cũng không có, thậm chí đến ánh mắt cũng không rời khỏi máy tính bảng trên tay, ánh mắt Lộc Dư An lướt qua hình ảnh bát sen Thiên Diệp màu men trên máy tính bảng. Hẳn là vật phẩm đấu giá của hội đấu giá.

Cho đến khi tài xế nói gì đó, Mạc Nhân Tuyết mới buông máy tính bảng xuống, khuy măng sét kim cương màu xanh ngọc trong tay áo chợt lóe lên, xuyên qua cửa kính tối màu nhìn Lộc Dư An ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu, mang theo lễ nghi vừa đủ cùng khách khí.

Người phụ nữ bên cạnh thấy thế, ánh mắt mới ngạo mạn đánh giá Lộc Dư An.

Ánh mắt đó khiến Lộc Dư An cả người không thoải mái, cậu ôm chặt con chó nhỏ đang không ngừng kêu ư ử trong ngực , nhanh chóng bổ sung nói: Chỉ cần đến dưới chân núi là được. Dưới chân núi có taxi.”

Sau khi cậu nói xong mới ý thức được, giữa hai người còn cách cửa sổ xe, Mạc Nhân Tuyết không nghe được cậu đang nói cái gì.

Cậu đột nhiên cảm thấy đón xe cũng không phải là ý kiến hay, có lẽ lát nữa xe taxi sẽ tới. Thật ra cậu không quen Mạc Nhân Tuyết, cuộc đối thoại duy nhất cũng là vài phút ở vườn hoa đêm đó. Lời cảm ơn đó đơn giản là lời khách sáo.

Cái gì cũng không đại biểu được.

Tài xế thì thầm hỏi Mạc Nhân Tuyết.

Người phụ nữ bên cạnh Mạc Nhân Tuyết đã mất kiên nhẫn: “Tiêu gia gia đã ở nhà chờ, Vương thúc, chúng ta đi mau.”

Mạc Nhân Tuyết nhìn đồng hồ, cách sáu giờ còn kém mười phút, lần này anh không chỉ cùng em họ đến thăm ông nội, lại còn đàm phán hợp tác với Mạc thị, đến muộn cũng không thích hợp, vô luận là nguyên nhân gì.

Tài xế xin lỗi lắc đầu với Lộc Dư An.

Đại khái là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Lộc Dư An cũng không có quá mức thất vọng, lui về phía sau một bước, cậu lễ phép hướng tài xế nói lời cảm ơn.

Mạc Nhân Tuyết nhìn thiếu niên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong lòng thiếu niên đơn bạc ôm một con chó con không ngừng kêu thảm thiết, áo khoác đồng phục sạch sẽ cẩn thận bao lấy vài vòng quanh con chó nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu bẩn bẩn hề hề, trong mưa to, thiếu niên đem gần hết chiếc ô màu đỏ thẫm nghiêng trên người chú chó, phần lớn cơ thể đều lộ ra trong mưa, bị mái tóc ẩm ướt màu đen của nước mưa dán lên trán, giọt nước trong suốt theo hàm dưới rơi xuống, xẹt qua cái cổ trắng nõn, biến mất trong cổ áo ngắn tay đồng phục học sinh cùng màu.

Tiết trời đầu xuân, lại là trong mưa, tay áo ngắn không đủ để ứng phó với cái lạnh lúc này, ngược lại đồng phục rộng thùng thình khiến thiếu niên càng trở nên gầy gò.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Con chó bẩn thỉu đó cũng bị mưa làm ướt, những sợi lông màu vàng đất bám vào nhau.

Mạc Nhân Tuyết khẽ nhíu mày nhớ tới em họ, cùng các sư đệ của anh, ngay cả tiểu sư đệ nhập môn muộn nhất mới 15 tuổi cũng còn to lớn hơn cả thiếu niên.

“Lên xe đi. “Mạc Nhân Tuyết hạ cửa sổ xe xuống nói với thiếu niên:” Tôi có thể đưa cậu đến Lộc gia, sau đó để tài xế nhà cậu đưa cậu đến bệnh viện.”

Xuyên qua màn mưa, hai người nhìn nhau.

Lộc Dư An lại lắc đầu, xa cách lui về phía sau một bước, sau khi kéo dài khoảng cách với Mạc Nhân Tuyết, mới trấn an vỗ vỗ trên lưng con chó nhỏ nói cám ơn: “Cám ơn, bất quá không cần, tôi vẫn là ở chỗ này chờ một chút.” Tài xế lái xe chịu trách nhiệm đưa đón cậu và Lộc Dữ Ninh không gọi được, đại khái là đưa Lộc Dữ Ninh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, xe Lộc gia tuy rằng nhiều, nhưng cơ bản đều có tác dụng riêng, vạn nhất tất cả xe đều không có ở đây, việc cậu xuống núi ngược lại càng thêm phiền toái.

Mạc Nhân Tuyết lại phát hiện Lộc Dư An trở nên xa cách, không nói gì nữa.

Chiếc xe màu đen chậm rãi tiếp tục khởi động  chạy về phía trước, lốp xe xẹt qua mặt đường, lưu lại một vết nước.

Em gái trong xe oán giận nói: “Nhân Tuyết ca ca, sao anh mở cửa sổ vậy, tóc em ướt hết rồi.”

Lộc Dư An xoay người theo đường núi đi xuống, nhưng dưới màn mưa tầm mắt của cậu rất không tốt, tiếng mưa rơi ầm ĩ quá lớn.

Tốc độ quấy nhiễu thính lực của cậu, làm cho mỗi một bước cậu đều đi đặc biệt gian khổ.

Cũng may vài phút sau, một chiếc xe hơi màu xám bạc chậm rãi dừng ở bên cạnh cậu, chủ xe là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc đồ công sở, thoạt nhìn khôn khéo giỏi giang, nhưng lại rất có lòng trượng nghĩa, thậm chí chủ động xếp cậu lên ghế lái phụ.

Đem tài liệu ném về phía sau, để Lộc Dư An ôm chó con ngồi ở ghế phụ lái, đưa bọn họ đi bệnh viện.

Gửi con chó nhỏ ở bệnh viện, Lộc Dư An mới về đến nhà.

Trong Lộc gia cũng không có ai chú ý tới cậu hiện tại mới về nhà, Lộc Chính Thanh cùng Lộc Vọng Bắc đều bề bộn nhiều việc, căn bản không để ý tới.

Kiếp trước nếu như không phải Lộc Dư An cố ý mỗi sáng sớm lúc dùng điểm tâm gặp mặt, bọn họ khả năng vài ngày đều không nhìn thấy nhau được một lần. Mà hiện tại Lộc Dư An hiển nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.

.

Lúc này, thư phòng Lộc gia.

Lộc Chính Thanh nhịn không được xoa xoa mi tâm, hướng trưởng tử đối diện bàn học, thở dài thật dài: “Vậy đưa cho nó đi.” Chuyện Lộc Dư An lấy đi tranh của mẹ không giấu được Lộc Chính Thanh.

Vốn cũng là thứ vợ để lại cho Dư An.

Chỉ là…

Sáng sớm hôm nay sự tình phát sinh ở hoa viên thông qua một người hầu đã sớm nói cho ông biết, trong lòng ông rất khó chịu.

Từ chỗ thư ký Đỗ ông biết Dư An đã liên lạc với luật sư, đi tra số tiền vợ để lại cho cậu. Ông luôn cảm thấy đứa bé này còn nhỏ, không cần quá nhiều tiền, chưa từng nói cho Dư An biết số tiền kia tồn tại, nhưng Dư An lại biết.

Trong lòng ông hiểu rõ, đồ đạc của ông và vợ một ngày nào đó đều phải để lại cho bọn nhỏ, nhưng không phải bị đòi trắng trợ như vậy.

Lộc Chính Thanh đau đầu xoa xoa thái dương.

Tối nay công ty còn có chuyện, bên ngoài mưa gió bão bùng, nhưng Lộc Vọng Bắc vẫn phải đến công ty.

Lộc Vọng Bắc đã thay đổi trang phục đi làm, đứng dậy đem tây trang trên ghế khoác ở trên tay, mặt của anh cũng không có biểu tình gì, đáy mắt lại lạnh như băng. Trong mắt anh, Lộc Dư An chẳng qua là ngay cả vẻ nhu thuận bên ngoài cũng không muốn giả bộ nữa.

Thu hút sự chú ý của anh và bố bằng đủ trò nghịch ngợm.

Nhưng Lộc Chính Thanh lại không phát hiện, ngược lại ông nhìn con trai cả vừa mới đi công tác trở về lại muốn chạy tới công ty, nội tâm tràn ngập áy náy, loại áy náy này hòa tan lo lắng của ông, ông nhớ tới chuyện khác dò hỏi: “Vọng Bắc, bên ngoài mưa lớn như vậy, đừng tự lái xe nữa, bảo tài xế đưa con đi, ông ấy đã đón Dữ Ninh về rồi.”

Ông áy náy với con trai cả, con trai cả là đứa con mà ông mong đợi nhất, ông tự mình chăm sóc nó lớn lên, bởi vì vợ ông thân thể không tốt, thậm chí rất lâu ông đều cho rằng trưởng tử sẽ là hài tử duy nhất của ông, tất cả mọi kỳ vọng đều đặt lên trên vai nó. Nhưng lần đầu làm cha, khó tránh khỏi có sơ sẩy, trưởng tử khi còn bé chịu rất nhiều khổ sở.

Lộc Chính Thanh nghĩ đến đây, lại không nhịn được quan tâm đến con trai cả: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe lúc trước nói với con đâu? Bảo thư ký của con gửi cho ba.”

Sau này Dư An ra đời, bởi vì sinh non nên sức khỏe Dư An tương đối kém, lực chú ý của ông và thê tử cơ hồ đều đặt trên người Dư An.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Sau khi Dư An xảy ra chuyện ông liền sứt đầu mẻ trán, không rảnh bận tâm, khi ông không chú ý thì con trai cả đột nhiên lớn lên, trở thành cánh tay trái tay phải của ông, ở nhà chăm sóc em trai, ở bên ngoài giúp ông xử lý công việc của công ty.

Ngày trưởng thành ông cùng trưởng tử bàn bạc qua, trưởng tử nguyện ý tiếp nhận sự nghiệp của ông, nó nói sau này sẽ tiếp tục vì em trai che gió che mưa. Khi bạn cùng lứa tuổi còn đang vui chơi, con trai cả cũng đã bận rộn trong công ty, nhiều năm như vậy con trai cả trong mắt ông là vô cùng xứng đáng, nội tâm ông đã quyết định đem sự nghiệp giao cho trưởng tử.

Nhưng Lộc Chính Thanh mơ hồ có chút lo lắng.

Trong số bạn bè của ông, bởi vì quyền thừa kế mà khiến bọn nhỏ tranh giành không ít, ông trước kia không lo lắng Dữ Ninh và Vọng Bắc sẽ như vậy.

Nhưng Dư An thì sao?

Ông phát hiện Dư An bởi vì hoàn cảnh trưởng thành, đối với dục vọng vật chất đặc biệt coi trọng thậm chí có chút cố chấp, ví dụ như hôm nay, thậm chí sau khi từ Lý gia trở về, Dư An chưa từng trở về tìm Lý gia.

Không phải nói ông hy vọng Dư An tiếp tục giữ liên lạc với Lý gia. Nhưng là mười năm tình cảm, dĩ nhiên nói đứt liền đứt, ông cũng cảm thấy thất vọng đau khổ.

Hơn nữa không biết có phải ông nghĩ nhiều hay không, lúc trước ông cũng nhìn thấy mấy quyển sách về phương diện quản lý khách sạn trên giá sách của Dư An, sau khi uyển chuyển thăm dò phát hiện, Dư An dường như đã sớm lên kế hoạch tốt nghiệp sẽ đến công ty.

Sau đó……

Lộc Chính Thanh trong lòng đã có dự cảm không tốt, nhưng là chỉ có thể an ủi chính mình, Dư An còn nhỏ, còn có thể chậm rãi dạy, may mà Dữ Ninh vẫn nhu thuận nghe lời, ông nhớ tới chuyện của con út, hướng trưởng tử dặn dò: “Dương đại sư mời cả nhà chúng ta đi triển lãm tranh, con nhớ để trống lịch trình.”

“Còn có tung tích sư thúc của Dương đại sư, có thể hỗ trợ chúng ta cũng phải đi hỗ trợ, ba nơi này có tấm ảnh chụp, con để cho người đi hỏi thăm tin tức.”

Ông đã biết Dương đại sư lần này tới Nam thị là vì tìm sư thúc mất tích nhiều năm, còn có tiểu đệ tử của sư thúc.

Nếu có thể giúp đỡ một chút, chuyện Dữ Ninh bái sư chỉ sợ mới có thể hoàn tất.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Lộc gia đặt chân vào ngành khách sạn, dưới trướng cũng có khách sạn nghệ thuật, kết giao rất mật thiết với giới họa sĩ phòng tranh bản địa.

Ông lấy từ ngăn kéo bàn ra một tấm ảnh đưa cho Lộc Vọng Bắc.

Chuyện này nói khó liền khó ở chỗ toàn bộ hệ thống hộ tịch Nam thành đều tìm không thấy tên của sư thúc Dương đại sư, bọn họ hiện tại chỉ tìm được thứ có quan hệ với vị lão nhân gia kia chính là ở trong thành phố tìm ra bức tranh của vị lão nhân gia, trên bức tranh còn mang dấu riêng lúc còn trẻ, không hề thay đổi.

Nếu như có thể tìm được xuất xứ của bức tranh, có lẽ sẽ tìm được vị lão nhân gia kia.

Lộc Chính Thanh chỉ tư ấn trong góc tranh sơn thủy cho Lộc Vọng Bắc xem.

Lộc Vọng Bắc mặc áo khoác tây trang vào, nhận lấy ảnh chụp, lúc ánh mắt dừng lại động tác cũng ngưng theo, bước chân lại thu hồi, cẩn thận quan sát một lúc lâu mới ngẩng đầu khẳng định: “Con dấu này hình như đã thấy qua ở đâu rồi.”