Mưa xuân tí tách từ bầu trời rơi xuống.
Ông lão không mang dù.
Lộc Dư An từ trong cặp sách tìm ra ô, trời xuân se lạnh, thân thể ông lão thoạt nhìn cũng không tốt, mặt ô của cậu thoáng nghiêng về phía lão nhân, tùy ý để mưa xuân nhè nhẹ đánh vào bên người mình, thấm ướt áo len của cậu.
Cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen chạy về phía này.
“Ông ngoại. “Mạc Nhân Tuyết bước xuống xe, xuyên qua mưa phùn đi về bên đây, mưa nhỏ tí tách làm ướt âu phục của anh, ánh mắt anh dừng ở trên người một già một trẻ đang che ô, cuối cùng dừng lại ở trên người Lộc Dư An, đọc ra tên của cậu: “Lộc Dư An.”
“A? Nhân Tuyết, con và Dư An quen biết sao? “Lão nhân nhìn qua nhìn lại hai người nghi hoặc hỏi.
“Dạ, Dư An là con trai thứ hai của Lộc gia – bạn của Dương sư thúc – – . “Mạc Nhân Tuyết thản nhiên giải thích, chỉ là thời điểm nói đến hai chữ Dư An có chút ngừng lại.
Nghe được hai chữ “ông ngoại” này, Lộc Dư An mới phản ứng lại, lão nhân bên cạnh là Nhan lão.
Cậu vậy mà lại gặp được Nhan lão.
Nói không chút khoa trương, Nhan lão là tín ngưỡng của mỗi một họa sĩ.
Vẻ mặt Mạc Nhân Tuyết không tính là tốt, anh cũng hiếm khi có vẻ dễ gần, anh cũng không truy cứu việc ông ngoại một mình từ bệnh viện đến Nam thành, chỉ là nói: “Con đã giúp ông hẹn bệnh viện bên này làm lọc máu, bệnh án hai bên bệnh viện của ông bác sĩ chủ trị đã bàn giao rồi, chú Tống sẽ đưa chúng ta đến bệnh viện.”
Nhan lão lại lộ ra vẻ mặt không tình nguyện: “Mỗi ngày lọc máu, thỉnh thoảng không đi một lần thì có sao đâu.”
Lộc Dư An lúc này mới chú ý tới cổ tay trái Nhan lão còn mang theo tấm nhãn nhỏ kiểu vòng tay, đây là dấu hiệu nằm viện, cậu kiếp trước cũng từng đeo nó.
Nhan lão lại từ bệnh viện chạy ra.
Ông thở dài một hơi nói: “Hiếm khi ông trò chuyện vui vẻ như vậy.”
Tựa như gặp được bạn cũ xa cách lâu ngày, lý giải của bọn họ đối với hội họa luôn trăm sông đổ về một biển, ông vẫn cảm thấy ở trên người Dư An một cái bóng quen thuộc mơ hồ, ông còn chưa nhận ra cái bóng này là ai, ông cũng còn chưa hỏi ra sư phụ của Dư An.
Nhưng mà Mạc Nhân Tuyết thái độ kiên quyết.
Chiếc xe màu đen đã chậm rãi chạy đến bên cạnh hai người.
Nhan lão hiển nhiên thập phần kháng cự việc lọc máu, anh bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Vậy để lão Tống đưa Dư An về nhà trước, sau đó ông sẽ cùng mọi người đến bệnh viện, gần đây trời đổ mưa đường núi lại hẻo lánh, Dư An về nhà cũng không tiện.”
“Không được, ông phải lập tức đến bệnh viện. “Mạc Nhân Tuyết nhìn Lộc Dư An, dừng một chút nói,” Anh sẽ đưa em về nhà.”
Lộc Dư An vừa định cự tuyệt. Cậu không phải trẻ con, không cần người khác đưa về nhà.
Mạc Nhân Tuyết cũng đã đỡ Nhan lão lên xe, cửa xe khép lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt bất đắc dĩ của Nhan lão.
Vì thế, Lộc Dư An và Mạc Nhân Tuyết cùng ở dưới một cái ô.
*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Dư An mím môi nói: “Em có thể tự mình trở về.” Mạc Nhân Tuyết không phải là người cậu dễ dàng tới gần, mặt mày anh lạnh lùng hiếm khi có biểu tình, luôn có thể làm cho người ta cảm giác khoảng cách giữ bọn họ thật xa.
Lần gặp gần đây nhất giữa bọn họ, có thể chính là câu cảm ơn kia.
Mạc Nhân Tuyết lại lắc đầu nói: “Anh đã hứa với ông ngoại.”
Anh dừng bước, ngẩng đầu nhìn chiếc ô Lộc Dư An đang che nói: “Anh không cần em chiếu cố.”
Phảng phất mỗi lần anh nhìn thấy thiếu niên, ô của thiếu niên tựa hồ vĩnh viễn nghiêng về phía đối phương. Dù là chó con tức giận đang hấp hối, hay là lão nhân 80 tuổi.
Cậu giống như luôn có thói quen chiếu cố mỗi người bên cạnh, cho dù xem nhẹ chính mình cũng không sao cả.
Mạc Nhân Tuyết không biết từ khi nào, mình lại chú ý tới thiếu niên nhiều chuyện như vậy.
Lộc Dư An thuận theo ánh mắt của anh mới phát hiện, ô của mình còn lệch sang một bên, hẳn là đã thành thói quen, mỗi lần có người cần cậu che ô cơ hồ đều là người cần cậu chiếu cố.
Mà việc bảo vệ tốt người khác, đã khắc ở trong xương máu của cậu.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết thì không cần thiết.
Lộc Dư An muốn giải thích chỉ là chính mình quên mất, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể đem dù thu lại một chút.
Giọt mưa trên người cậu cuối cùng cũng ít đi.
Nhưng mà giây sau, một đôi tay đột nhiên cầm lấy cán kim loại màu vàng kim của chiếc ô, đầu ngón tay ấm áp tựa hồ sượt qua ngón tay Lộc Dư An, chỉ để lại hơi ấm cực nóng.
Lộc Dư An ngẩng đầu, chợt thấy Mạc Nhân Tuyết nhẹ nhàng cầm ô của cậu, thản nhiên nói: “Để anh.”
Anh đưa tay nhẹ nhàng hướng phía trên giơ cao một chút.
Lộc Dư An mới ý thức được độ cao vừa rồi dường như đối với Mạc Nhân Tuyết mà nói có chút thấp.
Bởi vì cùng ở dưới một cái ô, khoảng cách hai người rất gần, mùi hoa mộc nhàn nhạt thủy chung vây quanh chưa từng tản đi, Mạc Nhân Tuyết gần như cúi đầu là có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn của thiếu niên, đường nét duyên dáng theo sau cổ được cổ áo rộng rãi che kín, phía trên xương quai xanh treo một sợi dây đỏ, sợi dây đỏ đặc biệt nổi bật.
Phần lớn quần áo bên phải thiếu niên đều bị nước mưa làm ướt.
Xuyên qua tủ kính thủy tinh trên đường phố, Lộc Dư An mới phát hiện Mạc Nhân Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã đem phần lớn ô nghiêng về phía cậu, cậu ngẩng lên nói với Mạc Nhân Tuyết: “Em cũng không cần người khác chăm sóc.”
Mạc Nhân Tuyết thản nhiên nói: “Trẻ con không có tư cách nói không cần được chăm sóc.”
Hai người đi đến dưới ô che nắng của quán cà phê ven đường, Mạc Nhân Tuyết thu ô lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ màu xanh ngọc nói: “Mười phút nữa, tài xế của anh sẽ đến.”
Sau khi Mạc Nhân Tuyết thu ô lại, Lộc Dư An mới phát hiện bên người Mạc Nhân Tuyết cũng ướt hơn phân nửa.
Lộc Dư An suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn.”
Mạc Nhân Tuyết cúi đầu nhìn điện thoại, di động của anh không ngừng phát ra thông báo tin nhắn tích tích, anh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đây là dù của em, chủ nhân của chiếc ô cần gì phải nói lời cảm ơn.”
Lộc Dư An lại nói: “Không phải vì chuyện này. Cảm ơn ngày đó anh đã cho người đưa em đến bệnh viện thú y.”
Mạc Nhân Tuyết lúc này mới có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn Lộc Dư An. Làm sao cậu biết được.
“Chị Hiểu Linh không có nói. “Lộc Dư An chậm rãi giải thích:” Em ở trên xe chị Hiểu Linh thấy được tên công ty đấu giá, cùng một cái với thứ lúc đó anh xem. ” Huống chi nếu không phải Mạc Nhân Tuyết gọi người, trên đường núi hẻo lánh, làm sao lại có người đến nhanh như vậy.
Trong ánh mắt Mạc Nhân Tuyết rốt cục có chút kinh ngạc.
Điện thoại của anh giờ phút này lại vang lên, anh nhíu mày, nói với Lộc Dư An: “Ở chỗ này chờ anh.” Sau đó nhấc điện thoại di động đi sang bên kia.
Lộc Dư An nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt cậu dừng lại ở đường phố đối diện, sau đó sửng sốt – –
Hai đứa trẻ bên kia đường quần áo tả tơi, trên mặt bẩn thỉu, ở trong mưa cơ hồ là run lẩy bẩy, hai mắt mờ mịt chết lặng, không có một tia sáng. Đứa trẻ nhỏ hơn dường như bị bệnh rất nặng, nằm sấp trên người đứa trẻ lớn hơn, đứa trẻ lớn hơn hết lần này đến lần khác trấn an nó.
Phía trước bọn họ dựng thẳng tấm bìa cứng, trên đó viết nguệch ngoạc chữ viết mẫu thân bệnh nặng, cần tiền cứu mẫu thân, bên cạnh đặt một cái chậu sắt nhỏ, bên trong chỉ có lác đác vài đồng xu.
Hiện tại đã rất ít người dùng tiền mặt, chậu sắt nhỏ cơ hồ có thể thấy đáy, nếu không phải phụ cận có một bệnh viện chỉ thu tiền mặt, thu hoạch của bọn nó còn có thể ít hơn.
Rất nhiều năm không nhìn thấy tình cảnh tương tự, ngón tay Lộc Dư An lại bất giác run rẩy, một cơn ớn lạnh không thể kiềm chế từ cột sống của cậu hướng lên trên tràn ra, rõ ràng là mùa xuân, trí nhớ của cậu tựa hồ lại bị mang về năm đó với những ký ức cậu cố tình quên mất, máu toàn thân cậu cơ hồ đều bị đông cứng.
*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu cảnh giác ngẩng đầu nhìn xung quanh trái phải, quả nhiên ở cách đó không xa dưới tàng cây nhìn thấy một người đàn ông trung niên che dù nhả khói thuốc, thỉnh thoảng nhìn về phía bên này, ánh mắt cảnh giác.
Lộc Dư An nhanh chóng cúi đầu, tránh đối mặt với bọn họ, vô cùng cảnh giác.
Cậu cố ý khống chế bước chân của mình, tựa như cậu chỉ đi ngang qua, đi tới điểm mù tầm mắt bọn chúng, cậu mới lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra.
Nhưng ngay khi cậu vừa mới chuẩn bị báo cảnh sát.
Có người qua đường cầm lấy điện thoại di động chụp ảnh hai đứa trẻ ăn mày kia.
Trong lòng cậu thầm kêu không tốt, cơ hồ là lập tức, cậu bỏ ba lô xuống, ném ô một cái, co cẳng chạy về phía đứa nhỏ, nhưng đã muộn.
Xa xa người đàn ông hút thuốc bước nhanh tới, hung thần ác sát xua người qua đường chụp ảnh, sau đó túm lấy hai đứa trẻ ném đi lên xe tải đậu bên cạnh, loảng xoảng một tiếng đóng cửa xe, lập tức lái đi trên con đường nhỏ.
Lộc Dư An gắt gao đuổi theo xe tải.
Chiếc xe tải rách nát dường như phát hiện ra cậu, lập tức lái về phía hẻm nhỏ bên cạnh, hẻm nhỏ rắc rối phức tạp giống như mạng nhện, dù là Lộc Dư An cắn răng gắt gao theo ở phía sau, cũng rất nhanh bị quăng ra một khoảng lớn.
Rốt cục hất đuôi một cái, xe tải biến mất ở lối ra ngõ nhỏ, lái về phía một con đường cực kỳ hẻo lánh.
Lộc Dư An há to miệng thở hổn hển, nhìn trái nhìn phải, cắn răng chọn bên trái, đang muốn đánh cược đuổi theo.
Mà đúng lúc này, phía sau cậu vang lên tiếng còi chói tai, cậu cơ hồ theo bản năng bước sang bên phải một bước lớn.
Ngay lập tức, cậu biết mình đã phạm phải sai lầm chết người.
Cậu không có cách nào phân biệt được hướng của âm thanh, cũng không có cách nào phán đoán được tiếng còi phía sau đến từ bên nào.
Theo bản năng đều sẽ dựa vào phía ngoài cùng bên phải mà đi, như vậy chỉ cần có âm thanh, cậu sẽ hướng về bên phải tránh đi là được.
Nhưng vừa rồi, chỗ cậu đứng là giữa đường.
Cậu quay người, chiếc xe màu đỏ đâm thẳng vào cậu trong tiếng còi. Đèn pha phía trước xe thẳng tắp chiếu vào mắt cậu, trước mắt trắng xóa một mảnh.
Lộc Dư An chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập của mình.
Trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.
Sau đó một giây, xuất hiện cỗ lực đạo hung hăng kéo cậu từ bên phải qua.
Chiếc xe nghiêng nghiêng mà sượt qua dưới sức gió mạnh.
Cậu rơi vào một vòng tay nóng bỏng mạnh mẽ, mùi bạch dương nhẹ nhàng bao quanh cậu với hơi nóng, cổ tay bị siết chặt, lực đạo gần như có thể bóp nát cổ tay cậu, cậu ngẩng đầu lên trong tiếng ù tai ong ong, nhìn thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng dị thường của Mạc Nhân Tuyết.
Chính Mạc Nhân Tuyết đã cứu cậu.
Nhưng giữa một rừng tiếng vo ve, cậu nhìn đôi môi mím chặt của Mạc Nhân Tuyết trước khi nhận ra mình không nghe thấy gì cả.
*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Một trận sợ hãi đánh úp về phía Lộc Dư An.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, nếu lỗ tai kia cũng không nghe được cậu nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng nỗi sợ mất đi thính giác kia cũng không bằng nỗi sợ bị phát hiện.
Từ cơn sốt năm 9 tuổi suýt chết, thính giác bên tai phải của cậu đã giảm nhanh.
Bọn họ sẽ không cứu cậu, rất nhanh liền phát triển đến mức cái gì cũng không nghe thấy, may mà tai trái của Dư An không có vấn đề gì.
Cậu cẩn thận từng li từng tí che giấu bí mật này, bởi vì nếu biến thành sản phẩm lỗi hậu quả sẽ dị thường thảm thiết.
Cơ hồ không có ai phát hiện ra bí mật này, cậu lảng tránh đoạn ký ức kia, cũng lảng tránh chính mình trong đoạn ký ức kia, nhiều năm qua cậu cũng đem bí mật này bảo vệ rất tốt.
Mạc Nhân Tuyết có thể phát hiện ra bí mật này hay không.
Lộc Dư An cố gắng giãy thoát khỏi tay Mạc Nhân Tuyết, mà khí lực Mạc Nhân Tuyết quá lớn, cậu căn bản không có cách nào thoát được.
Mạc Nhân Tuyết đại khái nhận ra tinh thần cậu không ổn định, tay trái nắm chặt hai tay cậu, ánh mắt hai người không thể tránh khỏi đối nhau.
Mạc Nhân Tuyết thấy trong mắt cậu là hoảng sợ, anh tựa hồ ý thức được cái gì, chậm rãi buông lỏng hai tay Lộc Dư An ra.
Sau khi tiếng ù ù to lớn qua đi, thính giác còn lại của cậu bắt đầu quay về, chẳng mấy chốc đã phục hồi.
.
Nhưng mà cậu không có thời gian suy nghĩ cái gì.
Cậu không muốn để ý tới bất cứ câu hỏi nào của Mạc Nhân Tuyết, bất cứ ánh mắt nào, cậu quay đầu đi về phía trước, dường như chỉ cần như vậy liền vô sự.
Sau đó cậu mới đi được vài bước. Cổ tay lại bị ai kia giữ chặt.Là Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết khàn khàn nói: “Xe đã đến rồi, anh đưa em về nhà.” Anh không nói gì, là tốt rồi.
Giống như không có phát hiện ra.
Mạc Nhân Tuyết rất tức giận, bàn tay gắt gao ràng buộc tay Lộc Dư An, nhiệt độ cực nóng từ lòng bàn tay truyền đến, Lộc Dư An để mặc Mạc Nhân Tuyết kéo cậu một đường về phía trước.
Mạc Nhân Tuyết không hỏi gì nhưng suốt dọc đường, không biết là cố ý hay vô tình, Mạc Nhân Tuyết vẫn đi bên tai phải mà cậu không thể nghe thấy.
Cậu nghiêng đầu nhìn mặt Mạc Nhân Tuyết, trên khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Nhân Tuyết nhìn không ra biểu tình gì.
Nhưng cậu lại đột ngột nghĩ đến, Mạc Nhân Tuyết hẳn là một người ôn nhu.
.
Lộc gia.
Lộc Vọng Bắc nhìn tấm ảnh kia, cười lạnh một tiếng, tiện tay ném điện thoại di động lên giường.
Lộc Dư An rốt cuộc đang làm cái gì?
Đại khái là trước khi ngủ nghĩ tới Lộc Dư An.
Lộc Vọng Bắc lại mơ thấy chuyện trước kia.
Vẫn là căn phòng nồng nặc mùi nước khử trùng trong trí nhớ.
Người mẹ gầy như bộ xương nằm trên giường bệnh, không xinh đẹp như ngày xưa, anh cẩn thận từng li từng tí mát xa trên canh tay một màu xanh tím, mẹ suy yếu nghiêng đầu ôn nhu cười cười, nụ cười đã lâu không thấy này, giống như cảnh xuân bên ngoài.
Anh cong cong khóe miệng.
Nhưng một giây sau, mẹ thở gấp, máy móc bên cạnh bắt đầu kêu inh ỏi, các bác sĩ và y tá xông lên rồi lại từ bên cạnh mẹ chen ra, anh luống cuống nhìn ba.
Ông một thân đều là mùi thuốc lá, ba ba vừa mới từ công ty chạy về, mệt mỏi lại bất lực tựa vào vách tường, bận rộn đến mức không thể tự lo cho bản thân.
Phòng bệnh người đến người đi, không ai để ý tới anh.
Lên trung học cơ sở, anh cố gắng học theo dáng vẻ của ba, gọi điện thoại cho quản gia sắp xếp ổn thỏa trong nhà, liên lạc với thư ký, đem công việc của công ty trực tiếp đưa đến bệnh viện, sau đó cho ba được nghỉ ngơi một chút.
Một ngày nào đó những ngày như thế này sẽ qua đi.
Anh đưa thức ăn đến cửa phòng bệnh, trong phòng khép hờ truyền đến tiếng bác sĩ, “Năm đó vì phải sinh hạ Dư An, trì hoãn thời gian hóa trị dẫn đến tiên lượng kém, ung thư mới có thể nhanh chóng tái phát, lần này mức độ chuyển biến xấu quá nhanh, anh phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?
Anh mờ mịt nhìn ba ba thất thanh khóc rống, lần đầu tiên hiểu được, nhà bọn họ rốt cuộc không thể trở về như trước nữa. Bắt đầu từ lúc Lộc Dư An tùy hứng tới gần con sông kia , liền chuyển biến đột ngột.
Từ lúc đó, anh nhịn không được nghĩ, nếu như Dư An chưa bao giờ sinh ra, hoặc là cậu dứt khoát chết ở con sông kia, thật là tốt biết bao.
Ngôi nhà ấm áp trong trí nhớ của anh vẫn là ngôi nhà vui vẻ, anh sẽ không trở thành một kẻ hai bàn tay trắng.
Sau đó, Tiểu Dữ Ninh đi vào trong nhà, mang đến một tia sáng cho căn phòng âm u quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Mẹ hiếm khi có được nụ cười. Lông mày tích tụ của ba bắt đầu giãn ra.
Mà mỗi lần bên ngoài phòng bệnh, bàn tay nho nhỏ của Dữ Ninh cũng sẽ nắm chặt tay anh, bàn tay lạnh như băng nhưng lại có độ ấm, anh rốt cục không phải một mình nữa.
Là Dữ Ninh để cho anh ở trong ác mộng vô tận có được một tia cơ hội.
Sau khi mẹ đi, Dữ Ninh làm bạn cùng anh lớn lên, ở trong lòng anh Dữ Ninh đã sớm là người thân của anh.
So với Lộc Dư An mang đến cho anh thống khổ, Dữ Ninh càng giống là em trai của anh hơn.
Nửa đêm, anh lại tỉnh dậy từ trong mộng.
Hút một điếu thuốc, dựa vào ban công, nhìn đèn cửa sổ lầu hai đã tắt.
Phòng của anh luôn luôn có thể nhìn thấy gian phòng lầu hai , khi còn bé anh nhìn thấy Dư An vừa mới về nhà được ba tháng không do dự chút nào ôm gối đầu nói muốn ngủ ở nơi này.
Buổi tối cũng có thể nhìn thấy em trai.
Gian phòng đổi chủ nhân, anh cũng trước sau như một bảo vệ người trong phòng.
Nhưng không biết vì sao sau khi gian phòng biến về của Dư An, anh vẫn theo thói quen nhìn nơi này.
Lộc Dư An đã ngủ. Cậu dựa vào cái gì có thể vô ưu vô lự như vậy một đêm an giấc ngủ thẳng đến hừng đông?
Anh không suy nghĩ nữa, dụi tắt tàn thuốc, đi lên lầu ba.
Đèn phòng vẽ tranh lầu ba của Dữ Ninh đang sáng.
*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đẩy cửa phòng vẽ tranh lầu ba ra, Dữ Ninh chán nản nằm ở trong một đống phế liệu bản thảo, thuốc màu rải rác khắp nơi, phòng rộng lớn không có chỗ nào để đặt chân.
Lộc Vọng Bắc xoa xoa tóc Dữ Ninh, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Thấy là đại ca, Lộc Dữ Ninh xoay người từ trên mặt đất đứng lên, mờ mịt nói: “Đại ca, nếu như, em là nói nếu như em thật sự không có tài năng, vậy phải làm sao bây giờ?”
Y đã gặp qua quá nhiều người thiên tư trác tuyệt.
Rất tàn nhẫn nhưng lại là sự thật. Trong nghề này, người không có tài năng thì không thể đạt tới đỉnh cao.
Y từ khi sáu tuổi lần đầu tiên bị cọ vẽ của mẹ mang tới một thế giới xa hoa, liền quyết định cả đời đều muốn ở lại thế giới đó.
Lộc Vọng Bắc dịu dàng nói: “Không sao, chúng ta sẽ ở bên em. Dù thế nào em cũng là Dữ Ninh của chúng ta.”
Lộc Dữ Ninh quý trọng hạnh phúc hiện tại hơn bất cứ ai, năm 5 tuổi, chỉ trong một đêm y đã có bố mẹ và anh trai, y ở Lộc gia rất lâu đều cẩn thận dè dặt, không dám làm sai một chuyện nào, sợ sẽ giống như những đứa trẻ khác bị trả lại trại trẻ mồ côi.
Cho đến năm y chín tuổi, y bị bệnh khi đi công tác với ba, y chịu đựng không lên tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.
Lúc đó, y không biết mình sốt, sau đó y mới biết được là ba ba một đường ôm y chạy qua dòng xe cộ tắc nghẽn, chạy tới bệnh viện, y mới không bởi vì chậm trễ bệnh tình, mà lưu lại di chứng đáng sợ như mất thính lực.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, y mới thực sự coi mình là đứa trẻ của Lộc gia, xác định rằng tất cả những gì y có là sự thật.
Y không phải không biết anh hai không thích y. Nhưng dựa vào cái gì anh hai lại không thích y, thì y phải rời đi chứ?
Bố cũng là bố, anh trai cũng là anh trai.
Y sẽ cố gắng làm cho anh hai chấp nhận y, nếu như không thể — y cũng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Đôi mắt Lộc Dữ Ninh rủ xuống, đem những ý nghĩ trong lòng che đi, y ngẩng đầu, lại là nụ cười sáng lạn, y trịnh trọng nhu thuận cảm tạ: “Cám ơn đại ca.”
“Cùng đại ca nói cám ơn cái gì. “Lộc Vọng Bắc ý cười lóe lên, ánh mắt anh thờ ơ đảo qua trên tường phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh, ánh mắt dừng lại, thu lại ý cười, bước nhanh đến bên cạnh bức tranh vừa mới thay trên tường hỏi: “Ninh Ninh? Sao em lại có bức tranh này? Sao trước kia không thấy em bày ra?”
Lộc Dữ Ninh không rõ nguyên do, thấy anh trai hỏi, nghiêm túc hồi tưởng.
Anh còn nhớ hồi nhỏ có một ông cụ dạy em vẽ tranh ở công viên không? Là ông ấy tặng em.
Lộc Vọng Bắc mơ hồ nhớ rõ có một chuyện như vậy, khi đó mẹ bệnh nặng, mọi người không để ý tới Ninh Ninh, lão nhân gia xem như giáo viên vỡ lòng của Ninh Ninh, sau đó không xuất hiện nữa, vì thế Ninh Ninh còn khổ sở rất lâu.
Lộc Dữ Ninh mờ mịt lắc đầu nói: “Em không biết. Hình như là họ Tống?”
Lộc Vọng Bắc nhíu mày càng sâu, ánh mắt anh dừng ở trên bức tranh kia, trên đấu phương bốn thước hoa sen thủy mặc kiều diễm, một con chuồn chuồn đậu ở phía trên.
Nhưng góc dưới bên phải bức tranh lại có một ấn ký đỏ tươi, chính là hai chữ “Phùng Nguyệt”.