“Ngươi chắc chứ?”
Một giọng nữ lảnh lót mang theo chút tùy ý vang lên giữa một không gian vô cùng tĩnh mịch. Ở đó chỉ có hai bóng người, người lên tiếng là một thiếu nữ mang trên mình một cây đồ đỏ, đến cả tóc cũng đỏ, thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, áng chừng tầm mười lăm, mười sáu tuổi.
Đối diện với nàng là một chàng trai ăn mặc rách nát, mặt mũi lấm lem, nhưng từ những chỗ lộ ra mà nói thì chàng lại có một cơ thể to lớn, cơ bắp cường tráng, dù mang theo vô số vết thương cũng không làm giảm đi vẻ dũng mãnh.
“Ta chắc.”
Đáp lại thiếu nữ là một giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng nghiêm túc cùng chắc chắn, cùng với đó là một ánh mắt toát lên vẻ quyết tâm không gì có thể lay chuyển.
“Vậy thì ngươi làm đi thôi.”
Thiếu nữ thở dài, từ trong nhẫn không gian lấy ra bốn giọt máu, bốn giọt máu lơ lửng trên không trung phát ra một loại linh khí nồng đậm đến kinh người, cùng với đó là quang mang vô cùng lóa mắt.
Chàng trai nhận bốn giọt máu từ trong tay thiếu nữ, lại từ trong nhẫn không gian của chính mình lấy ra thêm hai giọt máu khác.
“Ta phải nhắc nhở ngươi, trong tay ngươi hiện giờ là máu của sáu đại thần thú Lôi Long, Ma Hổ, Hỏa Kỳ Lân, Băng Phượng Hoàng, Thần Quy, Phong Điêu. Mặc dù mỗi loại chỉ có một giọt máu nhưng đều là nguyên huyết thần thú, chí cao vô thượng, hơn nữa mỗi loại này nhẹ thì xung khắc, nặng thì đối lập, cùng một lúc hấp thụ toàn bộ chính là tự sát.”
Thiếu nữ hai tay ôm ngực, nhìn thấy chàng trai hoàn toàn không để ý gì đến mình thì cũng chỉ có thể thở dài: “Ta biết lời ta nói không lọt lỗ tai ngươi, nhưng cái gì cần nói thì vẫn phải nói.”
Trong khi lời thiếu nữ nói ra mới được một nửa, chàng trai bỗng tiến tới ôm lấy cô, giọng nói mang theo vô hạn ôn nhu: “Cảm ơn ngươi.”
“Hừ.” Thiếu nữ sửng sốt, nhưng cũng không đẩy chàng trai ra mà chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, khóe mắt của nàng treo một giọt nước mắt, nàng biết, có thể hôm nay sẽ là ngày cuối cùng Tiêu Quân còn sống trên đời, cũng là ngày cuối cùng chàng và nàng có thể ở cùng nhau.
Bảy năm trước nàng gặp Tiêu Quân, nhưng lại không rõ từ bao giờ trái tim của nàng lại bị rơi vào vực sâu không lối thoát, nàng biết Tiêu Quân chỉ có báo thù, nàng biết Tiêu Quân rồi cùng sẽ đi đến ngày hôm nay, nhưng nàng vẫn cứ hãm sâu, không tiếc vì chàng mà làm tất cả.
Nàng có hối hận không?
….
Nếu nàng có hối hận, chắc cũng chỉ vì đã tìm cho chàng máu thần thú quá nhanh, để rút ngắn lại thời gian hai người ở bên nhau, nhưng dù là hối hận, nếu cho nàng làm lại nàng vẫn cứ làm như thế.
Vì…
Nàng không thể chịu đựng được Tiêu Quân ngày đêm sống trong giày vò, càng không thể chịu được mỗi khi chàng điên cuồng lao vào chốn nguy hiểm để tìm kiếm sức mạnh đến mức thân thể kiệt quệ, đến mức toàn thân rướm máu…
Tiêu Quân buông thiếu nữ ra, lùi ra xa ba trượng, chàng liếc nhìn nàng, ánh mắt có áy náy, có không nỡ, nhưng phần nhiều lại là yêu thương. Có đôi khi chàng từng nghĩ sẽ buông tha báo thù, cùng với nàng trọn đời trọn kiếp, thế nhưng mỗi khi nhớ đến cha chết trong tay mình, nhớ đến mẹ nằm bất động trong vũng máu, chàng lại cắn răng mà bỏ qua suy nghĩ đó.
Đúng vậy, nàng yêu chàng bao nhiêu thì chàng cũng yêu nàng bấy nhiêu, nhưng ở đời nào có dễ dàng được như ý, ở với nàng hạnh phúc bao nhiêu thì nghĩ đến thù nhà đau lòng bấy nhiêu, đến cuối cùng chàng cũng chưa từng dám đối diện với tình cảm của mình, hôm nay cũng là lần đầu tiên chàng thật sự ôm nàng vào lòng.
“Thượng Cổ Thần Công thức thứ sáu, Vạn Vật Quy Nhất, hợp!”
Tiêu Quân hét lên một tiếng, sáu giọt máu đang lơ lửng trong không trung lập tức bay thẳng vào người chàng.
“Hự…A…A…A…A…”
Từng tiếng kêu đến tê tâm phế liệt cứ không ngừng vang lên, tưởng chừng như dài vô hạn. Chân khí trong cơ thể Tiêu Quân lập tức phát ra vô cùng vô tận, khi thì nóng, khi thì lạnh, cả người chàng phồng lên, cơ bắp gần như nứt toác ra, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau đớn đến mức nào.
Thiếu nữ áo đỏ đau lòng nhìn Tiêu Quân, nàng muốn tiến lên nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên, nàng giơ tay về phía chàng nhưng cuối cùng lại thu về.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Quân quỳ rạp xuống đất, nỗi đau như thiên đao vạn quả khiến ý thức chàng mơ hồ, thứ duy nhất giữ lại chàng lúc này chính là nỗi hận đã thành lẽ sống.
“A…A…A…A…Hự…”
“Không…!” Thiếu nữ kêu lên thất thanh, lập tức nhào về phía Tiêu Quân: “Không… A…A…A…”
Tiêu Quân cố gắng giơ bàn tay vô lực lên lau đi dòng lệ đang tuôn ra của thiếu nữ, nặng nhọc lên tiếng: “Tuyết Nhi, đừng khóc.”
“Hu…Hu…” Thiếu nữ ôm lấy Tiêu Quân, khóc đến thương tâm: “Là ta vô dụng, là ta không cứu được ngươi.”
“Không, ngươi đã cứu được ta rồi, ngươi đã cứu vớt được linh hồn của ta rồi, từ ngày cha mẹ qua đời, mỗi ngày ta đều đau khổ dằn vặt như sống trong địa ngục, nhưng từ khi gặp ngươi, ta đã thật sự hạnh phúc… Khụ… Thậm chí đã có lúc…”
Cánh tay của Tiêu Quân rơi xuống, lúc này chàng đã hoàn toàn vô lực, chỉ có ánh mắt nhìn thiếu nữ là vẫn tràn đầy sức sống, tràn đầy tình yêu thương.
“Không…Không… Ở lại với ta, Tiêu Quân, ta xin ngươi… A…”
Thiếu nữ gục đầu vào ngực Tiêu Quân, khóc đến đầu tóc rối mù, vòng tay siết chặt lấy chàng, chỉ hận không thể nhập hai người thành một.
Cơ thể Tiêu Quân đã nứt toác, chân khí đã hoàn toàn bạo thể, kinh mạch đứt toàn bộ, đan điền nổ tung, lục phủ ngũ tạng đã không thứ nào còn nguyên vẹn, thứ duy nhất duy trì mạng sống cho chàng hiện nay chỉ còn có ý chí quật cường.
Cha… Mẹ… Hài nhi bất hiếu, không thể báo thù được cho cha mẹ… Nếu có kiếp sau, hài nhi vẫn muốn làm con của hai người…
Tuyết Nhi… Kiếp này ta đã phụ nàng rồi, thứ lỗi cho ta nhé, nếu có kiếp sau, dù cho có ở chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm đến nàng… cùng nàng một đời một kiếp…
“Không… A… Tiêu Quân…A…A…A…”