Chương 12: Hiên Viên Tuyết Nhi Vong

Lời Hiên Viên Tuyết Nhi vừa ra khỏi miệng, đám người Thánh Kiếm Môn người nào người nấy đều hoảng hốt run rẩy.

Phụ thân của Hiên Viên Tuyết Nhi? Đó chẳng phải là Hiên Viên Giáo chủ, Hiên Viên Chấn đó sao? Không phải hắn đã hạ lệnh cho Vô Cực Giáo lui quân rồi sao? Hắn lại đến đây làm gì?

Đó là vô số câu hỏi trong đầu những môn đồ Thánh Kiếm Môn, bao quát cả nhóm Kiếm Vương lẫn Kiếm Đế.

Nhìn thấy Hiên Viên Tuyết Nhi mình đầy thương tích, yếu ớt đến không thả tả nổi, Hiên Viên Chấn ánh mắt bi thương cực độ, cơ thể run rẩy, nhưng chân khí cũng không có bị ảnh hưởng bị tán loạn, vẫn là cực đại khổng lồ khiến người không rét mà run.

Nhóm Kiếm Đế, Kiếm Vương mấy chục người đang còn trên chiến trường không chút nào giữ lại lập tức nhảy tới gần Lam Thanh Toàn, mặt mày người nào người nấy đều mang vẻ ngưng trọng như lâm đại địch.

Phải biết, mỗi người trong số họ đều là cường giả tuyệt đỉnh, ấy vậy mà đối phương chỉ có một người lại khiến họ biểu lộ ra dáng vẻ bảy phần kiêng dè ba phần sợ hãi đó, không cần nói cũng biết thực lực của Hiên Viên Chấn cường đại đến mức nào.

Hiên Viên Chấn cũng không có để ý đến mấy lão già đó, ánh mắt buồn bã xen lẫn đau thương vẫn chưa từng rời khỏi Tuyết Nhi, ông lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược màu đỏ, nhẹ nhàng đưa lên miệng cô, ôn hòa nói: “Tuyết Nhi, thương thế của con rất nặng, trước mắt cứ ăn vào viên Hồi Phục Đan này, sau đó con muốn cha giết hết mấy lão già này cha liền làm, được không?”

Lời Hiên Viên Chấn nói ra làm toàn bộ nhóm Kiếm Vương, Kiếm Đế kinh hãi, bởi vì lời hắn nói nhẹ nhàng như đối phương hoàn toàn không phải tuyệt thế cường giả mà chỉ như con sâu con kiến, tùy ý bóp chết.

Thật ra, dù Hiên Viên Chấn có cường đại đến đâu, cùng lúc đấu với mấy chục người này, có lẽ thật có thể giết được vài người gì đó, nhưng cũng chỉ là vài người mà thôi, còn bản thân ông chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù đối mặt với lời lẽ đã đến mức nhục nhã, nhóm Kiếm Vương, Kiếm Đế lại làm như không nghe thấy, gương mặt cũng không có vẻ gì là tức giận, ai không biết còn tưởng tu dưỡng của bọn họ vô cùng tốt.

Tuy nói rằng họ nắm chắc việc giết chết Hiên Viên Chấn, nhưng cái giá phải trả không biết là bao nhiêu mạng người, nếu không đến bước đường cùng, họ chắc chắn không bước qua đường ranh giới này.

Hiên Viên Tuyết Nhi lách đầu né tránh viên Hồi Phục Đan, nàng nhìn cha, lại liếc nhìn nhóm Kiếm Vương, Kiếm Đế, cuối cùng mỉm cười, ánh mắt sáng rực như ánh sáng mặt trời: “Phụ thân, nữ nhi muốn về nhà, về Vô Cực Giáo của chúng ta.”

Nàng tuy là hận Thánh Kiếm Môn đến mức không lột da uống máu chúng thì không xong, nhưng nàng không thể hại phụ thân được, nếu đánh ở đây, chắc chắn ông sẽ chết. Chỉ cần ông xuất hiện ở đây, ông không bỏ rơi nàng, nàng đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Còn Tiêu Quân…

Là ta vô dụng không thể trả thù cho ngươi, thôi thì ta xuống cửu tuyền bồi ngươi nốt quãng đời còn lại vậy…

“Được, được.” Hiên Viên Chấn cũng rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng mang theo vài phần kích động, có lẽ do Hiên Viên Tuyết Nhi che giấu quá tốt nên ông không nhìn thấy tử chí trong ánh mắt nàng, cũng có lẽ do ông cực lực né tránh điều đó.

Chẳng qua tâm đến đám Kiếm Vương, Kiếm Đế trước mặt bày ra thế trận, ông ôm ngang Hiên Viên Tuyết Nhi, thi triển Vạn Lý Huyền Bộ, nháy mắt đã biến mất ở nguyên địa.

Thấy Hiên Viên Chấn đến rồi lại đi, đám người Thánh Môn Kiếm tinh thần bỗng chốc thả lỏng, ai nấy nhìn nhau thở phào một hơi.

Với tốc độ của Vạn Lý Huyền Bộ, chẳng mấy chốc Hiên Viên Chấn đã mang Hiên Viên Tuyết Nhi đuổi kịp giáo chúng của Vô Cực Giáo.

Nhìn thấy giáo chủ ôm Thánh Nữ trở về, vốn dĩ tâm trạng ai nấy đều vui mừng, nhưng lại nhìn thấy toàn thân Thánh Nữ đều là máu, y phục đã tả tơi đến cực độ, tức khắc tâm trạng giáo chúng lần nữa trở nên phẫn nộ.

Nhìn thấy những người huynh đệ vào sinh ra tử, không tiếc lấy cái chết bồi mình, hai hàng nước mắt của Tuyết Nhi lặng lẽ rơi xuống, hôm nay có thể là ngày cuối cùng mà cô còn có thể sống chung với họ.

“Cha à, xin cha để con xuống.” Tuyết Nhi mỉm cười hướng về phía Hiên Viên Chấn nói nhỏ.

Hiên Viên Chấn tuy không muốn, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời con gái, thả nàng xuống.

Chân vừa chạm đất, nàng lại xụi lơ, suýt thì ngã xuống, Hiên Viên Chấn một lần nữa lại giơ tay ra đỡ lấy nàng, Tuyết Nhi mỉm cười: “Cảm ơn cha.”

Hiên Viên Chấn một tay đỡ lấy Hiên Viên Tuyết Nhi, nhìn thấy Hồi Phục Đan vẫn ở trên tay, ông sốt ruột thúc giục: “Tuyết Nhi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể của con, nghe cha, trước hết con cứ ăn viên Hồi Phục Đan này vào, về bản giáo, ta sẽ mời Vạn Độc Thánh Y đến chữa thương cho con.”

Tuyết Y lắc đầu, lại quay đầu về một nơi khác gọi: “Vân Nhi, lại đây.”

Một cô gái áng chừng tầm mười mười sáu tuổi, từ hướng Hiên Viên Tuyết Nhi quay đầu chạy lại, dù mặt mũi lấm lém nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng, nàng có vẻ cũng bị thương, quần áo trên người cũng có chút tơi tả.

Cô gái đó chính là em gái của Hiên Viên Tuyết Nhi, Hiên Viên Cẩm Vân, dù không nằm trong nhóm Giáo Vương, Hộ Pháp hay Thánh Nữ nhưng nàng vẫn có địa vị rất cao trong giáo.

Hiên Viên Cẩm Vân chạy lại, nhướng mày nói: “Chị gái, ta tới rồi.”

Hiên Viên Tuyết Nhi cưng chiều xoa xoa đầu nàng, yêu chiều nói: “Vân Nhi của chị đã lớn rồi, thật xinh đẹp.”

Hiên Viên Cẩm Vân không hiểu ra sao, nhưng cũng không nói gì, một mực chờ chị gái nói tiếp, Hiên Viên Tuyết Nhi lại nói: “Đã lớn, cũng có thể đứng ra nhận trọng trách lớn rồi.”

Nói rồi, nàng tháo sợi dây chuyền vàng mặt huyết ngọc biểu tượng ngọn lửa từ cổ xuống.

Hành động của nàng làm ai nấy sững sờ, nhất là Hiên Viên Cẩm Vân, nàng giật mình, vội vàng lùi về sau mấy bước, lắp bắp nói: “Chị gái… Chị…”

Dây chuyền Huyết Hỏa, biểu tượng cho vị trí Thánh Nữ của Vô Cực Giáo, trước đây nàng từng nhận được từ chính tay mẹ ruột, bây giờ, nàng chuyển nó lại cho em gái ruột.

Thấy hành động của Hiên Viên Cẩm Vân, Hiên Viên Tuyết Nhi sầm mặt, lớn tiếng nói: “Hiên Viên Cẩm Vân nghe lệnh.”

Hiên Viên Cẩm Vân thoáng ngạc nhiên, sau đó vội vàng quỳ nửa gối xuống đất, cúi đầu chắp tay nói: “Hiên Viên Cẩm Vân chờ lệnh của Thánh Nữ đại nhân.”

Hiên Viên Tuyết Nhi giọng nói lạnh băng, không có chút hơi ấm nào: “Hiên Viên Cẩm Vân, tiếp nhận dây chuyền Huyết Hỏa, kể từ giờ phút này, ngươi chính là Thánh Nữ của Vô Cực Giáo.”

“Cẩm Vân… Cẩm Vân…” Hiên Viên Cẩm Vân lắp bắp nói, hai chữ “nhận lệnh” thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.

“Thế nào? Ngươi muốn kháng lệnh của ta, ngươi có còn coi ta là Thánh Nữ nữa không?” Hiên Viên Tuyết Nhi nhíu mày, giọng nói ẩn ẩn mang chút tức giận.

“Cẩm Vân không dám, thế nhưng mà…” Hiên Viên Cẩm Vân không biết làm sao cho phải.

“Không dám còn không nhận lấy… không được tránh.” Hiên Viên Tuyết Nhi tiến lên, đeo dây chuyền Huyết Hỏa lên cổ Hiên Viên Cẩm Vân, lần này Hiên Viên Cẩm Vân vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, không dám tránh nữa.

Đeo dây chuyền cho em gái xong, gương mặt nàng giãn ra, dáng vẻ hung dữ vừa rồi cứ như thể ảo giác, nàng kéo Hiên Viên Cẩm Vân đứng dậy, Hiên Viên Cẩm Vân mặt mũi vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hiên Viên Tuyết Nhi bỗng quỳ nửa gối, chắp tay cúi đầu hướng về phía Hiên Viên Cẩm Vân, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ Hiên Viên Tuyết Nhi, bái kiến Thánh Nữ đại nhân.”

Lời này nàng cố tình dùng nội lực phát ra, để cho toàn bộ giáo chúng Vô Cực Giáo xung quanh đều có thể nghe thấy, có Hiên Viên Tuyết Nhi dẫn đầu làm trước, qua khoảnh khắc kinh ngạc, giáo chúng Vô Cực Giáo người này tiếp nối người kia quỳ xuống, hướng về phía Hiên Viên Cẩm Vân: “Bái kiến Thánh Nữ đại nhân.”

Trái tim Hiên Viên Cẩm Vân đập thình thịch, phần vì bất ngờ, phần vì choáng ngợp.

Thấy Cẩm Vân đứng thừ người ra, Hiên Viên Chấn đành giả ho nhắc nhở: “Vân Nhi, ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì, còn không để mọi người đứng lên.”

“A.” Hiên Viên Cẩm Vân kêu lên một tiếng, ngại ngùng nói: “Mọi người… mọi người đứng lên đi.”

“Tạ ơn Thánh Nữ đại nhân.” Giáo chúng Vô Cực Giáo đồng thanh lên tiếng, rồi lại đồng thời đứng lên.

Đối với việc thay đổi Thánh Nữ, dù là Hiên Viên Chấn hay giáo chúng Vô Cực Giáo cũng không có ý kiến, cũng không thể có ý kiến. Ở Vô Cực Giáo, địa vị của Thánh Nữ là chí cao vô thượng, ở khởi nguyên địa vị của Thánh Nữ thậm chí còn cao hơn giáo chủ.

Người sáng lập ra Vô Cực Giáo là một phụ nữ, bà cũng không xưng là giáo chủ mà xưng là Thánh Nữ, sau đó bà lập con trai làm giáo chủ, quản lý mọi sự vụ trong giáo, còn bà lùi về phía sau, sau khi bà qua đời thì vị trí Thánh Nữ được bà chỉ định cho con gái, từ đó vị trí Thánh Nữ mới thấp hơn giáo chủ một chút, nhưng có một điều vẫn là bất biến, đó là chỉ có Thánh Nữ mới có thể chỉ định Thánh Nữ tiếp theo, giáo chủ cũng vô phương can thiệp.

Phụt!

Hiên Viên Tuyết Nhi bỗng phun ra một ngụm máu.

“Tuyết Nhiiiii.” Hiên Viên Chấn vội vàng lao về phía con gái, đau thương đến tột độ, nước mắt cũng không ngừng chảy ra: “Tại sao… Tại sao con phải khổ như vậy?”

“Thánh… Thánh Nữ đại nhân.” Mấy Giáo Vương, trưởng lão, giáo chúng gần đó cũng kinh hoảng, vội vàng tiến lại, khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ lại đồng thời rơi lệ, người khóc lớn, kẻ nghẹn ngào.

“Chị gái… hu hu hu…” Hiên Viên Cẩm Vân cũng quỳ xuống khóc nức nở.

Ngay sau khi vừa truyền lại chức vị cho Hiên Viên Cẩm Vân rồi quỳ xuống tham bái xong, Hiên Viên Tuyết Nhi lập tức tự tuyệt tâm mạch, hơi thở nàng suy yếu đến đáng thương.

“Cha… nữ… nhi… bất hiếu… không thể… khụ…” Hiên Viên Tuyết Nhi đứt quãng lên tiếng, thậm chí còn không thể nói hết câu.

Con gái đã quyết ý, Hiên Viên Chấn cũng bất lực, chỉ biết đau khổ siết chặt lấy nàng, nước mắt không ngừng lăn dài trên bờ má.

“Không thể… phụng dưỡng cha tuổi già… Vân Nhi… Từ hôm nay… muội đã là… Thánh Nữ… không được phép mít ướt… Rất là… Mất mặt… Bản Giáo… Khụ… Thay tỷ phụng dưỡng cha…” Hiên Viên Tuyết Nhi hơi thở đã mong manh như sợi tóc, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.

“Không… Chị gái… không… Ở lại với Vân Nhi… Vân Nhi còn nhỏ… Vân Nhi không thể… Hu hu hu…” Hiên Viên Cẩm Vân quỳ rạp xuống đất, níu kéo lấy y phục của Hiên Viên Tuyết Nhi, khóc đến thương tâm.

“Vân Nhi… Tỷ… Thật…” Nói đến đây, thanh âm của Hiên Viên Tuyết Nhi dừng hẳn, tay cô cũng buông thõng xuống.

“Không… A… Tỷ tỷ…A…A…A… Không…” Hiên Viên Cẩm Vân khóc lóc thảm thiết, không ngừng lay động thân thể Hiên Viên Tuyết Nhi.

“Thánh Nữ đại nhân… Hu hu hu…” Toàn bộ giáo chúng lại lần nữa quỳ xuống, tiễn đưa Thánh Nữ của họ đoạn đường cuối cùng.