Chương 14: Lông Vũ Thiên Linh Phượng Hoàng

Tiêu lão lần nữa xác định lại mấy viên đan dược trước mặt, quả nhiên là đan dược phẩm chất hoàn mỹ, linh khí phát ra không thể nhầm lẫn được. Lúc này, so với kích động, ông lại càng hiếu kỳ với thân phận của Tiêu Quân hơn.

Tất nhiên ông làm thế nào cũng không thể liên hệ vị công tử uy nhã, thần bí trước mặt này với “Tiêu Quân phế vật” của Tiêu Gia được.

Đừng nói Tiêu Quân là phế vật không có Huyền Cương Chi Thể, dù là đệ tử ưu tú nhất của Tiêu Gia cũng không thể đưa ra số đồ vật này được, thậm chí có là trưởng lão, thậm chí tộc trưởng cũng chưa chắc đã lấy ra nổi, càng đừng nói là đem đi bán.

“Thế nào?” Thấy ông già nhìn mình chằm chằm, Tiêu Quân cũng không quá thoải mái, nhíu mày hỏi.

“Ha ha.” Tiêu lão hồi thần, cười lớn một tiếng, lại nói: “Hồi Phục Đan phẩm chất hoàn mỹ có giá trị tương đương mười lăm viên Hồi Phục Đan phẩm chất thường, vậy sẽ có giá một ngàn năm trăm Hoàng Kim Tinh Thạch, công tử có hai viên, vậy là ba ngàn. Tẩy Tủy Đan một viên năm ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch, Hóa Công Tán cũng năm ngàn, vậy tổng cộng là mười ba ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch, Tiêu công tử thấy giá này thế nào?”

Nghe Tiêu lão báo giá, Tiêu Quân hơi kinh ngạc, Hoàng Kim Tinh Thạch là đơn vị tiền tệ lớn nhất, tương đương với một trăm Ngân Kim Tinh Thạch, hay một vạn Kim Tinh Thạch hoặc một trăm vạn Tinh Thạch.

Để dễ hình dung, một môn phái có một vạn đệ tử, tính riêng tiền sinh hoạt trong một năm cũng chỉ có chừng bốn, năm ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch, hoặc như chính Tiêu Gia mấy vạn người, tiền sinh hoạt cả năm cũng chỉ có có hơn mười vạn Hoàng Kim Tinh Thạch.

Tiêu Quân không cần quan tâm Thương Hội Kỳ Quán bán ra thế nào, thu lãi bao nhiêu, nhưng giá này chàng đã hài lòng, lập tức mỉm cười nói: “Thành giao.”

Tiêu lão cũng mỉm cười hài lòng, một tay lấy ra mười ba ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch trong nhẫn không gian ra giao cho Tiêu Quân, một tay thu bốn viên đan dược về, cẩn thận cất giữ trong hộp vàng, mỗi viên một hộp.

Giao dịch đầu tiên thành công, Tiêu lão cũng không có quên Tiêu Quân đến đây để “trước bán sau mua”, liền cười hỏi: “Việc bán hàng của Tiêu công tử đã hoàn tất, không biết Thương Hội Kỳ Quán có vật gì vào được mắt của công tử?”

Tiêu Quân cũng nhanh chóng trả lời: “Không biết quý hội có Thiên Tinh Huyền Thiết, Địa Tinh Thiên Cương, Vảy Rồng Xanh, Răng Nanh Sói Xám, Móng Hổ Trắng không?”

“Ồ.” Tiêu lão hứng thú vuốt bộ râu dài: “Tiêu công tử là muốn mua nguyên liệu chế tạo vũ khí sao… A… Lão hũ nhiều lời rồi. Thiên Tinh Huyền Thiết và Địa Tinh Thiên Cương, Thương Hội Kỳ Quán đương nhiên có, còn Vảy Rồng Xanh, Răng Nanh Sói Xám, hay Móng Hổ Trắng thì…”

Thấy Tiêu lão lấp lửng, Tiêu Quân hào sảng: “Tiêu lão có gì khó nói sao?”

“Ầy.” Tiêu lão thở dài: “Không giấu gì Tiêu công tử, những đồ vật công tử cần đều có, nhưng mà… vốn dĩ săn bắt linh thú rất khó, số lượng thật là ít ỏi, ba thứ đó mỗi loại Thương Hội Kỳ Quán chỉ có một cái, sẽ được đem đi đấu giá vào ngày mười lăm tháng này.”

Mười lăm tháng này? Vậy là còn ba ngày nữa…

Tiêu Quân không lộ vui buồn, lại nói: “Vậy còn Thiên Tinh Huyền Thiết và Địa Tinh Thiên Cương?”

Tiêu lão đáp: “Thiên Tinh Huyền Thiết một ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch một cân, Địa Tinh Thiên Cương tám trăm Hoàng Kim Tinh Thạch một cân.”

Tiêu Quân nghĩ nghĩ một chút, lại nói: “Vậy phiền Tiêu lão bán cho ta Thiên Tinh Huyền Thiết, Địa Tinh Thiên Cương mỗi loại một cân. Và không biết quý hội có loại vảy rồng, răng sói hay vuốt hổ nào mà có thể bán trực tiếp không cần thông qua đấu giá không?”

“A.” Tiêu lão sau một hồi nghĩ ngợi thì kêu lên một tiếng, sau đó nói với Tiêu Quân: “Tiêu công tử chờ lão hũ một lát, lão hủ quay lại ngay.”

Không đợi Tiêu Quân phản hồi, Tiêu lão đã rời khỏi, nhưng chỉ vài phút sau, ông đã quay lại, trên tay là một chiếc hộp vàng vô cùng quý giá, ông mở chiếc hộp, từ trong đó một ánh sáng chói mắt phát ra, nói: “Năm xưa lão hủ từng có cơ duyên lớn, sở hữu được chiếc lông Thiên Linh Phượng Hoàng này, không biết có thể vào mắt Tiêu công tử không?”

“Lông vũ của Thiên Linh Phượng Hoàng?” Tiêu Quân kinh nghi bất định, cái này so với cái gì Vảy Rồng Xanh, Răng Nanh Sói Xám, Móng Hổ Trắng cao quý hơn không biết bao nhiêu lần, sao có thể không vào mắt được.

Thiên Linh Phượng Hoàng tuy cũng thuộc Phượng Hoàng nhất tộc, nhưng cao quý hơn Phượng Hoàng thường rất nhiều, chỉ kém Hỏa Cực Phượng Hoàng, Băng Cực Phượng Hoàng, cũng chính là Băng Hoàng mà Tiêu Quân đang mang trong người nguyên huyết mà thôi.

Dù không biết tại sao Tiêu lão bỗng nhiên lại lấy ra lông Thiên Linh Phượng Hoàng, nhưng ông ta đã dám mang bảo vật này ra, quả quyết phải có mục đích nào đó chứ không phải vì khoe khoang, Tiêu Quân liền hỏi: “Lông vũ này thật là một bảo vật hiếm có, không biết Tiêu lão muốn bán thế nào?”

“Ha ha.” Tiêu lão cười lớn một tiếng: “Chiếc lông vũ này và ta có duyên, ta thật không đành lòng dùng, nhưng nếu Tiêu công tử cần…”

Nói đến đây, ông híp mắt: “Thế này đi, chỉ cần Tiêu công tử có thể đem một thứ ra trao đổi, lông vũ này sẽ lập tức thuộc về công tử.”

“Hử?” Tiêu Quân nhíu mày: “Không biết Tiêu lão cần ta đưa ra vật trao đổi gì?”

Tiêu lão bỗng nhiên thở dài: “Không giấu gì Tiêu công tử, lão hủ từ cách đây mười năm đã đạt tới Thiên Võ Cảnh cấp mười đỉnh phong, nhưng làm thế nào cũng không thể đột phá lên Vương Võ Cảnh được, lão hủ thậm chí đã từng dùng đến Thiên Võ Đan nhưng cũng không có tác dụng, tâm nguyện cả đời của lão là một viên Vương Võ Đan, nhưng Vương Võ Đan nào có thể luyện chế dễ thế, lão hủ tìm kiếm đã lâu nhưng đều vô duyên, thậm chí đã có mấy lần tìm thấy, nhưng mà…”

“Nhưng mà người ta không chịu nhường lại cho Tiêu lão?” Thấy Tiêu lão ngập ngừng, Tiêu Quân đành nói xen vào.

Tiêu lão gật gật đầu, Tiêu Quân lại nói: “Vậy ý của Tiêu lão là muốn ta lấy ra Vương Võ Đan trao đổi lấy lông vũ Thiên Linh Phượng Hoàng?”

Đừng nói Vương Võ Đan luyện chế khó khăn cỡ nào, chỉ riêng việc tìm được nguyên liệu thôi cũng là một vấn đề rồi, nguyên liệu điều chế ra Vương Võ Đan đều có giá rất cao.

Thế nhưng trái với suy nghĩ của Tiêu Quân, Tiêu lão lại lắc đầu: “Chỉ cần Tiêu công tử có thể lấy ra Vương Võ Đan, lão hủ sẽ mua với giá thị trường, nhất định không để Tiêu công tử chịu thiệt, còn về phần Phượng Hoàng lông vũ, coi như là lời cảm ơn của lão hủ đi.”

Tiêu Quân cười thầm trong lòng, Tiêu lão đúng là gừng càng già càng cay, lông vũ Phượng Hoàng tuy quý hiếm, nhưng rõ ràng là Tiêu lão không thể tìm được thợ rèn phù hợp để chế tạo nó thành vũ khí, nếu không cũng không cất nó vào trong kho.

Giờ lấy nó ra làm lợi thế trao đổi, không thể nói là không cao tay, cao tay đến mức làm Tiêu Quân được lợi không lời để nói.

Tiêu Quân rất hiểu vì sao Tiêu lão lại đưa ra yêu cầu này, dùng một vật “hữu danh vô thực” để đổi lấy thực lực thật sự, lợi hơn không biết bao nhiêu lần, còn về phần Tiêu Quân có lấy ra được Vương Võ Đan hay không thì cũng không quan trọng, nếu có thì tốt, không lấy ra được thì ông ta lại thu về lông Phượng Hoàng, cũng không mất mát gì.

Sỡ dĩ ông ta lại đề cập đến chuyện Vương Võ Đan, đương nhiên là do những viên đan dược phẩm chất hoàn mỹ Tiêu Quân mang đến, ông ta đoán rằng sau lưng chàng có một luyện đan sư cấp cao, có lẽ có mấy phần hy vọng, còn về chuyện chàng chính là luyện đan sư đó ư? Có đánh chết ông ta cũng không thể nghĩ ra.

“Được, vậy quyết như thế, nhưng không biết giá trị trường của Vương Võ Đan là bao nhiêu? Xin được thỉnh giáo Tiêu lão!” Tiêu Quân nói.

“Vương Võ Đan bình thường có thể bán được hai vạn Hoàng Kim Tinh Thạch, nhưng mà…”

Tiêu lão liếc mắt nhìn Tiêu Quân, sâu kín nói: “Nếu là Vương Võ Đan phẩm chất hoàn mỹ, thành thật mà nói, cả đời lão hủ cũng chưa từng thấy qua Vương Võ Đan phẩm chất hoàn mỹ, càng chưa từng mua bán qua… Ba vạn Hoàng Kim Tinh Thạch Tiêu công tử thấy được không?”

Tiêu Quân suy tính một chút, với khả năng của chàng thì đan dược luyện ra đương nhiên đều là phẩm chất hoàn mỹ, có lẽ ba vạn Hoàng Kim Tinh Thạch cho Vương Võ Đan phẩm chất hoàn mỹ chắc chắn là quá rẻ, nhưng chàng thật sự không nhất thiết phải kỳ kèo, vì vậy liền thoải mái đáp ứng: “Tiêu lão đã nói là ba vạn Hoàng Kim Tinh Thạch, thì là ba vạn Hoàng Kim Tinh Thạch đi.”

Nét mặt Tiêu lão thoáng kích động, giọng nói run run: “Nói như vậy… Tiêu công tử thật sự có thể lấy ra Vương Võ Đan, hơn nữa còn là phẩm chất truyền thuyết?”

“Cũng không phải hiện giờ có thể lấy ra.” Tiêu Quân cười nói: “Nhưng Tiêu lão yên tâm, trong vòng ba ngày nhất định sẽ đưa Vương Võ Đan hoàn hoàn chỉnh chỉnh tới tận tay Tiêu lão.”

“Tốt, tốt.” Tiêu lão vui mừng nói: “Vậy thật không gì tốt hơn, đúng rồi, Tiêu công tử cứ yên tâm, lông vũ Thiên Linh Phượng Hoàng lão hủ sẽ thay Tiêu công tử bảo quản thật kỹ… à đúng, còn đây là Thiên Tinh Huyền Thiết và Địa Tinh Thiên Cương mỗi thứ một cân.”

Tiêu lão nói đến “còn đây…” liền từ trong từ trong nhẫn không gian lấy ra Thiên Tinh Huyền Thiết và Địa Tinh Thiên Cương, Thiên Tinh Huyền Thiết phát ra màu vàng chói lọi, còn Địa Tinh Thiên Cương phát ra sắc tím huyền diệu.

Tiêu Quân mỉm cười thu Thiên Tinh Huyền Thiết và Địa Tinh Thiên Cương vào nhẫn không gian, lại lấy ra hai ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch giao cho Tiêu lão, Tiêu lão cũng nhanh chóng thu Hoàng Kim Tinh Thạch về, ném vào nhẫn không gian.

Xong xuôi, Tiêu Quân và Tiêu lão nói thêm vài câu khách khí rồi chàng liền rời khỏi Thương Hội Kỳ Quán, Tiêu lão đích thân tiễn chàng ra tận cửa.

Đến đây gã hạ nhân mới nói ra nghi ngờ: “Tiêu đại nhân, ngài nghĩ hắn thật sự có thể lấy ra được Vương Võ Đan sao?”

Tiêu lão vuốt râu, ánh mắt sắc bén: “Bất kể hắn có lấy ra được không thì đối với chúng ta đều mười lợi mà vô hại, không cần thiết nghi ngờ.”