“Khụ… khụ…”
Từng tiếng ho trầm đục và nặng nề vang lên không ngớt, cùng với đó là rất nhiều tiếng người xen vào, trong đó rõ ràng nhất là tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ: “Quân Nhi, con không sao chứ… Ô ô… Quân Nhi, con đừng dọa mẹ mà.”
Tiêu Quân từ từ tỉnh lại, nặng nề nhìn xung quanh, ở đây có khoảng bảy, tám người, hầu hết đều trung tuổi, duy chỉ có một ông lão nhìn rất già, da dẻ vô cùng nhăn nheo.
Vừa tỉnh lại, một ký ức cứ như thế xông thẳng vào đầu Tiêu Quân, cũng có thể nói là có một ký ức khác xông thẳng vào thân thể một “Tiêu Quân” khác đang nằm dưỡng bệnh.
Đứng ở góc độ “Tiêu Quân đã chết” vừa sống lại mà nói, từ những ký ức của nguyên chủ, hay nói đúng hơn là một linh hồn khác vừa hợp nhất với mình, chàng biết mình đang nằm trong phòng của “Tiêu Quân” cũng chính là chủ nhân thân xác này và bây giờ là chính mình, thuộc Tiêu Gia, Đại Cự Thành, Chí Tôn Quốc, Long Hải Đại Lục, Thiên Thủy Tinh.
Vì quá nhiều thông tin cùng đến một lúc, nên có thể chọn ra vài ý chính để tóm gọn, trước hết thì nói là “Tiêu Quân”, là con trai của Tiêu Lâm và Bạch Phượng Tuyết.
Nói về Tiêu Lâm, con trai thứ ba của tộc trưởng Tiêu Vô Kỳ của Tiêu Gia, võ công cực cao, uy danh trong tộc cũng vô cùng lớn, ờ thì, nói chung là rất mạnh, rất giỏi đi.
Còn Bạch Phượng Tuyết thì sao? Thiên kim đại tiểu thư của Bạch Gia, người con thứ bốn của tộc trưởng Bạch Tư Quốc, cũng là người con gái duy nhất của ông.
Cuộc hôn nhân của Tiêu Lâm và Bạch Phượng Tuyết rõ ràng là bắt nguồn từ tình yêu, nhưng không thể phủ nhận được độ “môn đăng hộ đối” trong đó, có lẽ vì thế nên họ vẫn luôn rất hạnh phúc.
Về chuyện không có tình yêu không có hạnh phúc thì nó là một loại lý lẽ thuần túy và cơ bản, không cần phải nói gì thêm, còn chỉ có tình yêu mà không môn đăng hộ đối thì sao?
Ở Chí Tôn Quốc nói riêng và toàn Long Hải Đại Long nói riêng, việc hai người không môn đăng hộ đối muốn tiến tới với nhau là vô cùng khó khăn, vì nó không chỉ liên quan đến hai người, còn là chuyện của hai gia đình, lớn hơn là hai gia tộc.
Bỏ qua chuyện đó, nói về Tiêu Gia, đó là một trong tứ đại gia tộc của Chí Tôn Quốc, nhân số đông đảo, cường giả vô số, tất nhiên đó là dựa trên đánh giá của thế nhân mà thôi, còn đối với bản thân Tiêu Quân thì… khụ khụ.
Xét rộng ra, Long Hải Đại Lục bao gồm bảy quốc gia, tất nhiên một trong đó là Chí Tôn Quốc, nhưng bảy quốc gia lại không phải toàn bộ Long Hải Đại Lục, Long Hải Đại Lục còn có rất nhiều môn phái, tông môn,… mà không thuộc bất kỳ quốc gia nào.
Rộng nữa ra, hành tinh này cũng không phải chỉ có Long Hải Đại Lục, nhưng do khoảng cách giữa các đại lục rất rất xa nhau, hơn nữa còn cách biệt bởi đại dương khổng lồ nên biết cũng chỉ là biết mà thôi, còn nói về giao lưu thì… nên quên đi.
Lại nói về Tiêu Quân, ầy, vốn dĩ sinh ra là con của Tiêu Lâm, cháu của Tiêu Vô Kỳ, địa vị đáng lẽ phải vô cùng cao quý, chỉ vì không có Huyết Cương Chi Thể mà bị coi thường, bị ghét bỏ, thậm chí bị sỉ nhục, cái danh “phế vật” cũng lượn lờ quanh thân không biết bao nhiêu năm.
Huyết Cương Chi Thể- Huyết Thống Kế Thừa, độc hữu năng lực của Tiêu Gia, bao gồm bốn dạng, à không, thật ra chỉ là ba thôi, đơn giản vì một dạng trong đó cùng với không có Huyết Cương Chi Thể không có gì khác biệt, gọi là Huyết Cương Trắng.
Ba dạng khác bao gồm Huyết Cương Vàng, Huyết Cương Đỏ và cao cấp nhất là Huyết Cương Tím, các dạng Huyết Cương này khi tri triển độc hữu năng lực thì trên trán người dùng sẽ hiện ra một hình ngọn lửa theo màu sắc Huyết Cương.
Tiêu Gia có mấy vạn người, một nửa mang Huyết Cương Trắng, một nửa mang Huyết Cương Vàng…
Vậy còn Huyết Cương Đỏ và Huyết Cương Tím đi đâu mất rồi?
Đương nhiên nó không đi đâu cả, nhưng không thể tính theo “phần” được, Huyết Cương Đỏ ở Tiêu Gia hiện tại chỉ có trên mười ba người, Huyết Cương Tím còn hiếm hơn, chỉ có trên một người, hơn nữa còn là Huyết Cương Tím duy nhất trong mấy ngàn năm qua của Tiêu Gia.
Đúng vậy, Tiêu Gia mấy vạn năm lịch sử, chỉ từng xuất hiện ba người mang theo Huyết Cương Tím.
Huyết Cương Chi Thể loại nào xuất hiện trên người Tiêu Gia không liên quan đến thiên phú, cũng chẳng liên quan đến thân phận, hoàn toàn là ngẫu nhiên, vốn dĩ một người mang Huyết Cương Trắng hay còn gọi là không có Huyết Cương Chi Thể và người thường không có gì khác biệt, nhưng ở Tiêu Gia thì mọi loại tài nguyên tu luyện đều ưu tiên cho những người mang theo Huyết Cương, dần dần những người mang Huyết Cương trở nên cực kì vượt trội những người không có Huyết Cương bất kể cái gọi là nỗ lực hay thiên phú.
Việc này vốn dĩ cũng không có gì, ưu tiên bồi dưỡng những người có tiềm năng lớn hơn là đương nhiên, nhưng những người có Huyết Cương bắt đầu trở nên kiêu căng ngạo mạn, coi thường những người không có Huyết Cương, theo thời gian thì gần như trở thành một loại vấn nạn.
Quay trở lại với Tiêu Quân, sở dĩ chàng phải nằm đây dưỡng thương cũng là do thân mang kịch độc, gọi Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán, đây chính là một loại kỳ độc gần như không thể giải trừ, đừng nói Tiêu Gia, ngay cả Chí Tôn Quốc, thậm chí Long Hải Đại Lục cũng chẳng ai có thể hóa giải loại độc này.
Trong ký ức của Tiêu Quân cũng không có lý do tại sao chàng lại trúng loại độc này, có lẽ là bị người ta ám toán đi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, giờ thì chàng biết tại sao giọng nói già nua kia lại bảo chàng là người duy nhất có thể cứu “hắn” rồi.
Phải biết, vì đều là linh hồn của Cửu Diện Thần Đế nên dù có đi đến những thứ nguyên khác nhau nhưng những thế giới đó vẫn có chung rất nhiều quy tắc, ví dụ như hệ thống y dược, hệ thống sức mạnh, có nghĩa là ở kiếp trước những dược liệu này tạo được loại đan dược này thì kiếp này cũng vậy, dù là loại đan dược chưa từng có ai tạo ra.
Tương tự là hệ thống sức mạnh, kiếp trước thế nào thì kiếp này cũng y như thế, và còn một điều làm Tiêu Quân vô cùng kinh ngạc, đó là mặt bằng chung của thế giới này yếu hơn kiếp trước rất nhiều. Ở kiếp trước dù chàng cũng được coi là mạnh nhưng đối diện những thế lực khổng lồ của kẻ thù thì vẫn chỉ là con kiến, đó chính là lý do tại sao chàng không tiếc hết thảy mọi thứ, bao gồm cả đánh bạc tính mạng để nâng cao sức mạnh.
Từ ký ức hai kiếp mà xét thì thực lực kiếp trước của Tiêu Quân nếu đặt vào kiếp này thì có thể nói là “Chí cao vô thượng”, khụ, tất nhiên có một phần tự nâng cao bản thân, phóng đại lên một chút.
Mà dù có thật thì cũng vô dụng, thân xác kiếp trước đã tan nát, chân khí mất hết, kinh mạch đứt đoạn, đan điền đã hủy, hiện tại thực lực của chàng cũng chỉ có đúng như thân thể kiếp này cùng với…, đúng vậy, sáu loại nguyên huyết thần thú đã thâm nhập vào linh hồn, cùng với những thần công, luyện đan thuật, luyện dược thuật, y thuật,… kiếp trước đã từng học để kiếp này… luyện lại.