Chương 4: Thân Phận Mới (3)

Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán, loại độc khủng khiếp, chí âm chí tà… với Tiêu Quân mà nói thì không hơn gì cái rắm, khụ, đúng vậy, không hơn gì cái rắm.

Vì mặt bằng hai thế giới cách khá xa nhau nên cái thứ độc được được gọi là vô cùng cường đại, thậm chí là đệ nhất độc ở thế giới này so với những loại độc kiếp trước Tiêu Quân gặp phải cũng không là gì, càng không là gì với y thuật kiếp trước của chàng.

Tiêu Quân cố nâng cơ thể của mình ngồi dậy, trấn an Bạch Phượng Tuyết: “Mẹ, con không sao, mẹ yên tâm đi.”

Bạch Phượng Tuyết trông thấy con trai kiên cường chống chọi nỗi đau của độc thì chỉ biết quay mặt đi, từng giọt nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống, với bà mà nói, Tiêu Quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ… Kẻ nào? Là kẻ ác độc nào nhẫn tâm hạ độc thủ với con bà?

Tiêu Quân đã bị hạ độc một tháng, cơ thể đã vô cùng suy yếu, nếu không phải Tiêu Lâm dùng vô số kỳ dược và chân khí duy trì thì hẳn đã chết từ lâu rồi, nhưng dù là thế thì cơ thể này cũng không thể chịu được thêm nữa, trong ba ngày không giải độc thì phải chết không thể nghi ngờ.

Trong một tháng này biết Tiêu Quân trúng độc, cái gì cần nói đã nói, cái gì không cần nói cũng nói rồi, hiện tại trong phòng ngoài tiếng khóc của Bạch Phượng Tuyết ra thì chỉ còn những tiếng thở dài tiếc hận mang theo cả đau lòng.

Trong lúc cả phòng đang chìm trong tâm trạng u ám thì Tiêu Quân bất ngờ lên tiếng: “Cha, cha có thể chuẩn bị cho con một số dược liệu được không?”

“Được, con ngoan, được, con muốn chuẩn bị gì, cha chuẩn bị cho con.” Tiêu Lâm tiến về phía chàng, mỉm cười ôn hòa, giọng nói mang theo vô vàn cưng chiều.

“Cha chuẩn bị cho con Bách Xà Thảo, Nấm Lùn Xanh, Lá Bách Tuế, Linh Chi Vàng, mỗi thứ một phần.” Tiêu Quân yếu ớt lên tiếng.

Cũng may, luyện dược không tốn chân khí như luyện đan, nếu không với cơ thể này thì Tiêu Quân cũng chỉ có thể bó tay mà thôi.

Tiêu Lâm cũng không hỏi Tiêu Quân cần dược liệu làm gì, với ông thì con trai ông chỉ còn sống được mấy ngày nữa, cứ để nó vui vẻ đi, dù rằng những dược liệu Tiêu Quân yêu cầu cũng vô cùng quý.

Không đến một giờ, dược liệu đã chuẩn bị xong, dù mọi người không ai biết Tiêu Quân muốn làm gì nhưng cũng rất thức thời mà rời đi, tránh làm phiền chàng.

Từ trong nhẫn không gian, Tiêu Quân lấy ra một lò luyện dược, dựa theo trí nhớ kiếp trước điều chế ra một loại gọi là thất cấp giải độc đan, là một loại giải độc đan có khả năng giải độc gần như tất cả các loại độc, ngay cả trong kiếp trước của chàng thì cũng là một loại dược vô cùng trân quý.

Vốn dĩ mỗi loại độc cần một loại thuốc giải khác nhau, nhưng Thần Y Bảo Điển mà Tiêu Quân học kiếp trước lại vượt qua giới hạn đó, độc chỉ cần chia theo cấp mà thôi, cấp một thấp nhất, cấp chín cao nhất, thuốc giải cũng chia theo cấp, cửu cấp giải độc đan chính là thần dược vạn độc đều giải, không có ngoại lệ.

Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán độc lực chỉ xếp vào cấp bảy, dùng giải độc đan cấp bảy là đủ rồi, không cần thiết lãng phí.

Tất nhiên ngoài Tiêu Quân có Thần Y Bảo Điển ra, người khác dù biết thành phần của giải độc đan cấp bảy cũng không thể luyện ra được, vì nó cần một tỉ lệ hoàn hảo. Bách Xà Thảo, Nấm Lùn Xanh, Lá Bách Tuế, Linh Chi Vàng bản thân mỗi thứ đều là kịch độc, luyện sai tỉ lệ không những không tạo thành giải độc đan cấp bảy, mà còn tạo thành độc dược cấp bảy.

Cũng không có ai dùng bốn thứ này tạo thành độc dược cả, tuy đều là độc dược cấp bảy, nhưng Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán là bí truyền, không có giải dược, còn độc từ Bách Xà Thảo, Nấm Lùn Xanh, Lá Bách Tuế, Linh Chi Vàng tạo thành độc tính tuy mạnh ngang nhưng vô cùng dễ giải.

Nuốt xuống giải độc đan cấp bảy, Tiêu Quân lập tức ngồi ngay ngắn trên giường vận công để dược lực nhanh chóng lưu chuyển khắp thân thể. Chỉ vài phút sau, chân khí trong cơ thể Tiêu Quân đã vận chuyển vô cùng lưu loát, hoàn toàn không thấy bóng dáng độc công ở đâu cả.

“Ha ha, thật là sảng khoái.” Tiêu Quân nhảy xuống giường, thoải mái cười to, mặc dù thân thể rất suy yếu do nhiễm độc thời gian dài, nhưng với cơ thể võ giả mà nói, chỉ cần giải xong độc thì chút suy yếu này cũng không tính là gì.

Thoát khỏi nguy cơ tử vong, thậm chí cũng không thể coi là nguy cơ, à không, vẫn là nguy cơ đi, dù sao thì một Tiêu Quân phải sống với nó một tháng, dằn vặt vì nó một tháng, thậm chí đã vô vọng vì nó cũng là sự thật, chàng bây giờ cũng đâu phải chỉ là “Tiêu Quân” đã chết kia.

Có lẽ do linh hồn của Cửu Diện Thần Đế, Tiêu Quân có thể xem là một thiên tài, không có Huyết Cương Chi Thể, tài nguyên tu luyện ít ỏi đến mức đáng thương, thế nhưng hiện tại cũng đã đạt tới Linh Võ Cảnh cấp ba.

Nói một chút về hệ thống sức mạnh, thực lực chia ra làm hai đại cảnh giới, gọi là Phàm Nhân Cảnh và Thần Tiên Cảnh, Phàm Nhân Cảnh lại chia làm chín cảnh giới nhỏ, bắt đầu từ Nhập Võ Cảnh đến Chân Võ Cảnh, Linh Võ Cảnh, Địa Võ Cảnh, Thiên Võ Cảnh, Vương Võ Cảnh, Bá Võ Cảnh, Quân Võ Cảnh, Thần Võ Cảnh, mỗi cảnh giới nhỏ lại có mười cấp.

Còn Thần Tiên Cảnh thì sao? Có lẽ nên để nói sau thì hơn, dù sao đó cũng là một quãng đường dài.

Mỗi loại cảnh giới không chỉ liên quan phương diện sức mạnh, còn liên quan mật thiết đến phương diện tuổi thọ, ví dụ như Nhập Võ Cảnh cùng người thường không quá khác biệt, có thể sống được khoảng một trăm tuổi đã tính là thọ, nhưng Thần Võ Cảnh có thể sống cả ngàn tuổi mới coi là thọ.

Tất nhiên, không phải cứ một cảnh giới thì tuổi thọ sẽ giống y hệt nhau, cũng không phải cứ cảnh giới cao hơn thì đương nhiên sẽ sống lâu hơn, không phải, chỉ là tuổi thọ “trung bình” nhiều hơn mà thôi.

Nhập Võ Cảnh sống hơn một trăm tuổi là chuyện lạ, nhưng Thần Võ Cảnh chết ở tuổi một trăm thì không lạ, không tính bị giết chết, chỉ tính riêng tuổi thọ mà thôi, cơ bản là vì có quá nhiều loại công pháp hao tổn thọ nguyên.

Tiêu Quân lần nữa kiểm tra lại cơ thể của mình, phải nói là trong họa có phúc, mặc dù việc hấp thụ sáu loại nguyên huyết thần thú khiến chàng bạo thể mà chết ở kiếp trước, nhưng lại là vận may ở kiếp này, nguyên huyết thần thú, đừng nói là sáu, chỉ cần một loại thôi cũng là bảo vật của thế gian.

Vốn dĩ mục đích của Tiêu Quân là tìm kiếm máu của bảy thần thú, nhưng con cuối cùng dùng mọi cách cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể tạm lấy sáu dung hợp.

Hiện tại thì nguyên huyết thần thú cũng đã dung hợp vào trong linh hồn chàng, dung hợp vào trong máu thịt chàng.

Nguyên huyết của Lôi Long sẽ cho khả năng miễn nhiễm một phần và khống chế sét.

Nguyên huyết của Ma Hổ sẽ cho khả năng miễn nhiễm một phần và khống chế ma khí.

Nguyên huyết của Hỏa Kỳ Lân sẽ cho khả năng miễn nhiễm một phần và khống chế lửa.

Nguyên huyết của Băng Phượng Hoàng sẽ cho khả năng miễn nhiễm một phần và khống chế băng.

Nguyên huyết của Phong Điêu sẽ cho khả năng miễn nhiễm một phần và khống chế gió.

Nguyên huyết của Thần Quy sẽ khiến cho cơ thể cứng cáp hơn.

Cùng với đó là khả năng tu luyện được một môn thần công độc hữu, chỉ đáng tiếc là kiếp trước Tiêu Quân vốn muốn đợi dung hợp thành công nguyên huyết rồi mới học, nếu biết trước thì đã ghi nhớ toàn bộ thần công rồi.

Tiêu Quân cố gắng lục lại trí nhớ, vì chỉ đọc lướt qua nên nhiều lắm chàng cũng chỉ được hai phần, nhiều nhất chính Hỏa Kỳ Lân Thần Điển nhớ được ba trên mười thức, tệ nhất là Phong Điêu Thần Điển chỉ nhớ được một thức.