Chương 6: Thiếu Nữ Áo Vàng

Tiêu Quân mải mê luyện tập, không chú ý ở cách đó không xa đang có một đôi mắt đang chăm chú đánh giá chàng, tất nhiên dù chàng có chú ý đi chăng nữa cũng chưa chắc đã có thể phát hiện, dù gì thì người này cũng cố tình ẩn giấu nội công.

“Phì, phì…” Sau một hồi liên tiếp thi triển đại chiêu, Tiêu Quân mệt nhọc hai tay chống đầu gối thở phì phò, mồ hôi trên người chàng đã chảy ra không ngừng, nội lực đã tiêu hao quá chín phần.

Bốp, bốp!

Từ bên trái chàng bất ngờ vang lên hai tiếng vỗ tay lớn, Tiêu Quân kinh ngạc quay ngoắt sang nhìn.

Xuất hiện là một cô gái nhỏ áng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, một thân váy vàng, mắt ngọc mày liễu, mặt hoa da phấn, khí chất bảy phần ngây thơ, ba phần tinh tế.

“Ngươi là ai?” Tiêu Quân đứng thẳng người lên, bất chấp mệt mỏi, ánh mắt nghiêm nghị hướng vế phía thiếu nữ lớn giọng hỏi.

“Ngược lại ta cũng muốn hỏi ngươi đây, ngươi là ai?” Thiếu nữ lém lỉnh lên tiếng: “Từ lúc ngươi đến đây thì ta đã ở nơi này rồi, mọi việc ngươi làm ở đây ta đều để trong mắt, chậc chậc, ngươi quả thật làm ta vô cùng bất ngờ đấy, mặc dù các chiêu thức ngươi thi triển chỉ là chiêu thức nhập môn, nhưng cường độ… à không, cấp độ lại rất cao, nếu ngươi chỉ có một môn thì cũng không đến nỗi làm ta quá bất ngờ, chỉ có điều… Nhất là môn võ công đầu tiên ngươi thi triển, rõ ràng ngươi chỉ có cảnh giới Linh Võ Cảnh cấp năm, nhưng khí vận ngươi phát ra lại cao hơn như thế rất nhiều, ta chưa từng nghe có môn võ công nào làm được điều này.”

“Hừ.” Tiêu Quân hừ lạnh một tiếng, người này từ đầu đã ở đây nhưng không hề xuất đầu lộ diện, lại đợi khi ta kiệt sức lại ló đầu ra, chưa chắc đã có ý tốt, đương nhiên ta cũng không cần phải cho cô ta bộ mặt tốt đẹp gì: “Tại sao ta phải trả lời ngươi, ngươi cái người này giấu đầu lòi đuôi, xem ra không phải người tốt…”

“Ha ha.” Tiêu Quân mới nói được một nửa thì thiếu nữ phá lên cười đánh gãy lời chàng: “Nếu không phải ngươi vừa đến đã thi triển ra thần công tăng cường khí vận thì cũng không làm ta hứng thú như thế mà đứng xa quan sát.”

Tiêu Quân không có biểu lộ cảm xúc gì, chỉ hỏi lại: “Nói như vậy, là lỗi của ta rồi?”

“Đương nhiên.” Thiếu nữ chắc nịch trả lời.

Tiêu Quân cũng không muốn tranh luận gì với tiểu cô nương này, chuẩn bị rời đi quay về nhà nghỉ ngơi thì thiếu nữ phía sau lại lên tiếng, giọng nói ba phần ngơ ngác bảy phần giận dỗi: “Ngươi đứng lại, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Tiêu Quân cũng không quay người lại, thi triển Lôi Hình Bộ, hướng về phía Tiêu Gia mà chạy, mặc dù nội lực đã tiêu hao hết chín phần, nhưng Lôi Hình Bộ cũng không cần tốn quá nhiều nội lực, đảm bảo đủ để chàng thi triển ra tốc độ cao nhất.

“Ngươi… ngươi…” Thấy Tiêu Quân chạy trối chết, thiếu nữ bỗng nhiên nghẹn lời, nàng tức giận thi triển bộ pháp, chỉ chưa đến mười giây đã nhảy ra trước mặt Tiêu Quân chặn chàng lại.

“Ngươi muốn gì?” Thấy thiếu nữ chặn mình lại, Tiêu Quân cũng không còn khách khí như lúc đầu, giọng nói đã có mấy phần dữ dằn, mặt cũng nghiêm lại, mắt nhíu lại nhìn nàng.

“Hừ.” Thiếu nữ hừ lạnh: “Ngươi dữ tợn gì chứ, ta thấy ngươi thú vị chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi, chẳng lẽ ta có thể ăn thịt ngươi hay sao?”

“Ta không rảnh chơi với ngươi.” Tiêu Quân chắc nịch khẳng định, lại một lần nữa thi triển Lôi Hình Bộ hướng về Tiêu Gia.

“Quá khi dễ người.” Thiếu nữ bực tức mắng lên một câu, ngay khi Tiêu Quân vừa lướt qua, nàng liền thi triển ra tuyệt kỹ, một chưởng đánh về phía chàng, bức chàng lùi lại.

Tiêu Quân nội lực đã hao tổn nhiều, không thể lại thi triển đại chiêu chống đỡ, bất đắc dĩ dùng Lôi Hình Bộ bật về phía sau, tất nhiên đây cũng một phần do thiếu nữ ra tay không có ác ý, chỉ bức chàng lùi về chứ cũng không hề có ý muốn gây tổn thương.

Tiêu Quân đương nhiên cũng nhận ra thiếu nữ không có ác ý, nhưng cũng không đại biểu chuyện chàng không tức giận, phải, chàng đã có chút nóng nảy, không nói lý đã muốn giữ người, khác gì đạo tặc, chàng xưa nay vốn là không ăn thiệt thòi này.

Khụ… Tất nhiên là chàng của kiếp trước mà thôi, còn một “Tiêu Quân” khác ăn thiệt thòi đâu phải lần một lần hai…

Dù sao bây giờ hai linh hồn đã hợp nhất, hắn là chàng, chàng là hắn, dù vẫn giữ được sự kiên nhẫn của một “Tiêu Quân” hay bị người khác khi dễ, nhưng sự kiên nhẫn đó bắt đầu cạn dần rồi, hơn nữa, nhìn vào thái độ của thiếu nữ, chắc chắn cũng không dễ dàng để chàng đi.

Quyết định chủ ý, Tiêu Quân cười lạnh một cái, hôm nay không dạy cho nàng một bài học ta không phải Hắc Ám Ma Vương (Ngoại hiệu của Tiêu Quân kiếp trước, tiết lộ nè…!!! Tiêu Quân kiếp trước đã giết vô số người, được giang hồ đặt cho ngoại hiệu Hắc Ám Ma Vương, chỉ cần nghe thấy cái tên này thôi đã làm người run sợ không thôi).

“Thượng Cổ Thần Công thức thứ ba, Thượng Cổ Tái Sinh!!!”

Tiêu Quân hét lên một tiếng, theo đó, một nguồn nội lực không biết từ nơi nào phát ra lại lấp đầy toàn bộ cơ thể.

“Ngươi… ngươi…” Thiếu nữ kinh ngạc đến mức lắp ba lắp bắp, nội lực của hắn vốn đã tiêu hao gần như cạn kiệt, như thế nào lại tràn đầy rồi?

Chẳng nói chẳng rằng, Tiêu Quân lập tức thi triển Lôi Hình Bộ tiếp cận thiếu nữ, tung ra mấy đủ cả mười một chiêu Chính Nghĩa Quyền- quyền pháp tiêu chuẩn của thành viên Tiêu Gia hướng về phía thiếu nữ.

Chỉ cần dạy dỗ tiểu cô nương này một bài học mà thôi, dùng Chính Nghĩa Quyền là được, còn võ công Tiêu Quân kiếp trước đa phần là sát chiêu, uy lực vô cùng khủng bố, ngay cả mấy chiêu thần thú thần công cũng không thể tùy tiện sử dụng, dù gì cấp độ của chúng cũng quá cao, không khống chế được có thể lấy mạng tiểu cô nương này không biết chừng.

“Ngươi… ngươi thế mà lại dám ra tay với bổn công chúa.” Thiếu nữ kinh ngạc hét lên, thậm chí trong lúc rối trí còn vô tình tự xưng “bổn công chúa”.

Kinh ngạc qua đi, thiếu nữ tức giận quát lên: “Dân đen chết tiệt, hôm nay bổn công chúa sẽ dạy cho ngươi một bài học.”

Thật trùng hợp, thế mà cả hai lại cùng muốn cho nhau “một bài học”…!!

Tiêu Quân kinh nghi bất định, quyền pháp cũng có chút chệch choạc, có thể ở đây xưng “bổn công chúa” không nhiều hơn ba người, nhưng xét theo tuổi tác mà nói thì nàng chỉ có thể là… An Lạc Công Chúa, Tư Mã Vô Ưu, con gái nhỏ nhất của Hoàng Đế Chí Tôn Quốc- Tư Mã Vô Cực, thiên tài trong thiên tài, mười hai tuổi đã đạt tới Thiên Võ Cảnh, vâng, chính xác là Thiên Võ Cảnh!! Hơn nữa đó là khi mười hai tuổi, hiện tại nàng cũng đã mười sáu rồi, đạt tới cảnh giới nào cũng còn chưa biết được. Quan trọng hơn, nàng đã luyện thành thần công mạnh nhất của Hoàng Gia Chí Tôn Quốc- Thánh Thể Thần Công, cũng là người duy nhất luyện thành toàn bộ thần công này.

Thiên Võ Cảnh!!! Mẹ nó, mười hai tuổi Thiên Võ Cảnh là khái niệm gì? Thế quái nào lại để ta gặp được?

Nội tâm của Tiêu Quân chia ra hai nửa, một nửa bình thản, một nửa khiếp sợ, đương nhiên một nửa bình thản thuộc về Tiêu Quân kiếp trước, còn một nửa khiếp sợ thuộc về Tiêu Quân kiếp này. Dù sao cũng đã ra tay rồi, bây giờ rút lại cũng không còn kịp, thôi thì phóng lao đành theo lao vậy…

Hai tay thiếu nữ hóa thành trảo, cứ một quyền đến là một trảo đỡ, không hề nao nứng, điều làm Tiêu Quân ngạc nhiên là cảnh giới của thiếu nữ cũng chỉ duy trì ở Linh Võ Cảnh cấp năm, trong trạng thái đã mở hai mạch trong Thượng Cổ Bát Mạch, chàng vốn dĩ phải chiếm hoàn toàn lợi thế về nội công mới đúng.

Bất chấp điều đó, thiếu nữ dưới song quyền của chàng lại không hề lép vế, ẩn ẩn còn có chút đè ép ngược. Cảnh giới cao hơn lại bị đè ép, không cần nghĩ cũng biết là do cấp độ võ công chênh lệch, thiếu nữ này đang dùng một loại trảo pháp có cấp độ ít nhất hơn Chính Nghĩa Quyền hai cấp bậc.

Ha ha, nàng thế mà lại cố tình áp chế nội công ở Linh Võ Cảnh cấp năm, xem ra là muốn công bằng chiến thắng đây, nhưng dù nàng có là thiên tài trong thiên tài, có là người duy nhất luyện thành Thánh Thể Thần Công cũng vô dụng, vì ta là người vô địch trong cùng cấp độ, không thể nghi ngờ!!!

Tiêu Quân thu lại Chính Nghĩa Quyền, khí vận hóa thành màu đen hắc ám, chàng chính là sắp thi triển ra độc môn võ công đã làm nên tên tuổi Hắc Ám Ma Vương kiếp trước- Hắc Ám Sát Kỹ.

Dưới áp lực của hắc ám chân khí, cơ thể thiếu nữ nặng nề như đang mang thêm một tảng đá lớn vậy, nàng cắn răng cố chịu đựng, bắt đầu phóng thích ra chân khí vàng chói, chính là dấu hiệu sắp sửa thi triển Thánh Thể Thần Công.