Chương 12: Gian nan hợp lại

“Phanh !”

Khi hổ trảo sắp vồ tới thân cây, đột nhiên có một tầng hắc khí bao trùm trên hổ trảo, sau khi đánh tới thân cây cự đại, liền giảo nó thành hai đoạn gãy rời.

“Rầm !”

Thân cây cao bảy, tám thướt cứ thế ầm ầm ngã trên mặt đất.

Một trảo này này quả nhiên sắc bén, gọn gàng vô bỉ, Đế Thích Thiên cũng không khỏi âm thầm gật đầu, vừa rồi hắn chỉ thí nghiệm một chút thành quả tu luyện của Hổ Khiếu Công, bởi vì đã đả thông được kinh mạch ở hai chi trước nên yêu lực đã có thể quán nhập vào hai chân trước, cho nên lúc nãy khi hổ trảo sắp va chạm vào thân cây liền có hắc khí hiện ra cũng vì bởi nguyên nhân này.

Sau khi quán chú yêu lực kết hợp với thân thể cường hãn của hắn hiện nay, làm hắn có cảm giác dường như trong hổ trảo uẩn hàm một lực lượng cường đại có thể xé rách tất cả, hổ trảo sắc bén vừa chạm vào thân cây liền dễ dàng giảo nó thành hai đoạn.

Nhìn đại thụ gãy lìa, Đế Thích Thiên trong lòng thầm nghĩ: “Có yêu lực quả nhiên cường đại, khi vận chuyển công pháp làm yêu lực không ngừng cường hóa cơ nhục toàn thân mình, hiện giờ chỉ cần kết hợp giữa lực lượng nhục thể cơ hồ mạnh gấp đôi mẫu thân Bạch hổ cùng yêu lực thì quả đúng là vô kiên bất toái… Tu yêu tuyệt nhiên sẽ không kém hơn tu tiên.”

Hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể mình ngày càng cường đại hơn, ở kiếp trước hắn cũng hiểu được đại khái về phương pháp tu tiên, đa phần chỉ chú trọng đến tu luyện Kim Đan, Nguyên Anh, còn về phần thân thể thì không mấy ý thức được cần phải giúp nó cường hãn hơn.

Mà tu yêu lại bất đồng, khi tu luyện Hổ Khiếu Công ra yêu lực thì trong quá trình tu luyện nó cũng khiến cho yêu lực không ngừng cường hóa nhục thân. Có thể khẳng định trong tu yêu nếu tu vi càng cao thì nhục thể càng thêm khổng lồ. Điểm này từ bản thân hắn cũng có thể nhận ra được.

Tu luyện Hổ Khiếu Công làm yêu lực trong cơ thể hắn không ngừng tăng trưởng đồng thời cũng khiến cho nhục thể của hắn cũng từ từ biến lớn, hắn có dự cảm, nếu đột phá đến đệ tam trọng, sau khi làm cho yêu lực có thể thông suốt toàn thân thì thân thể hắn sẽ một lần nữa phát sinh đột biến, có khả năng làm cơ thể hắn càng thêm khổng lồ.

Tóm lại một câu, tu yêu vị tất đã kém hơn tu tiên. Thậm chí ở một vài phương diện còn muốn mạnh mẽ hơn tu tiên vài lần.

Nghĩ đến điểm này, khát khao sớm tu thành yêu của hắn càng thêm phần mãnh liệt.

“Đột phá đến đệ tam trọng cũng không khó, chỉ cần phục dụng thêm vài viên ‘tụ linh đan’ liền giúp ta thuận lợi đột phá. ‘Tụ linh đan’ đã thần diệu đến bực này, vậy còn bảo hạp kia rốt cục tàng trữ đại bí mật gì đây ?”

Nghĩ đến sự thần diệu của ‘tụ linh đan’, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến bảo hạp thần bí, vật phẩm chứa trong đó khẳng định không phải là bảo vật bình thường.

Trầm tư chốc lát bên ngoài sơn động, rồi ngẩng đầu nhìn vào trong sơn động, ánh mắt hắn không khỏi toát lên vẻ kiên định. Hắn nhanh chóng cất bước vọt vào trong động.

“Sắp xếp lại nguyên trạng đồ hình, khai mở bảo hạp.”

Cơ hồ ngay lúc này trong lòng hắn đã tràn đầy quyết tâm. Mặc dù bảo hạp này không phải là của hắn, nhưng khi thần bí nữ tử kia đưa bảo hạp cho hắn giữ cũng chỉ là dùng kế ‘kim thiền thoát xác’, chứng tỏ bảo hạp cũng không phải của nàng, vì vậy nàng mới thi triển pháp thuật cổ quái lên cơ thể mình. Hơn nữa, nàng nói sẽ tới lấy nhưng đến nay vẫn chưa thấy tới.

Khai mở bảo hạp xem thử bên trong tột cùng là chứa vật phẩm trân quý gì.

Ý nghĩ này vừa hiện làm lòng hắn càng thêm kiên quyết.

Quay lại trong động, vào nơi sâu nhất, vén tấm da gấu ra liền hiện ra dấu với đất mới vừa được lấp lại.

“Bá bá bá !”

Hắn nhanh nhẹn dùng móc vuốt đào chỗ đất vẫn còn mới kia lên, vì đất này được lấp lại chưa lâu nên đào lên dễ dàng hơn so với lần đầu rất nhiều, chỉ một chốc lát bên trong hố đã hiện ra một bảo hạp mang phong cách cổ xưa cùng một bình ngọc tinh xảo.

Ngậm bảo hạp trong miệng rồi bước ra ngoài, chỉ đơn giản dùng tấm da gấu che cái hố lại cũng không có lấp đất lên. Sau đó, hắn nằm trên một tấm da gấu khác, để bảo hạp ở bên cạnh người.

Cẩn thận quan sát bảo hạp một lần nữa, sau khi xác định không có điểm cổ quái nào khác, Đế Thích Thiên bổng nhiên vận yêu lực bao quanh trảo trước rồi dùng hết sức bình sinh hướng tới bảo hạp oanh kích, ngoài hổ trảo ẩn hiện một tầng hắc quang sáng loáng, sắc bén vô cùng.

“Phanh !”

Một trảo này Đế Thích Thiên dường như đều đem toàn bộ yêu lực trong cơ thể quán chú vào, tuyệt đối là một kích cường đại nhất của hắn, khi vừa oanh kích đến bảo hạp liền nghe thấy như tiếng kim thiết va chạm, sau đó từ bảo hạp xuất hiện một cổ phản chấn cường đại kích ngược lại thân thể của hắn.

“Phanh !”

Cổ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, trong nháy mắt khiến Đế Thích Thiên bắn ra xa vài thướt, đập mạnh trên thạch bích phát ra chuổi âm thanh muộn hưởng, nếu không phải hiện tại thân thể của hắn đã cường hãn hơn trước vài lần thì lần này ít nhất cũng phải gãy vài cái xương.

“Đúng là bảo hạp quỷ dị. Lực lượng lúc nãy chính là do mình oanh kích lên bảo hạp vậy mà toàn bộ lại phản ngược lại ta.”

Đế Thích Thiên trong lòng kinh hãi, khi tiếp xúc với lực lượng phản chấn lúc nãy, hắn liền biết đó là lực lượng từ một kích cực mạnh của mình. Nói cách khác vừa nãy hắn hoàn toàn tự nhận hết lực lượng do một kích của mình đánh ra. Tới lúc này hắn càng thêm tin tưởng vào sự thần kỳ của bảo hạp.

“Không nghĩ đến bảo hạp này có năng lực thần kỳ như vậy, khó trách người tạo ra bảo hạp này cũng không có bày thêm cấm chế nào, chỉ cần bố trí một bính đồ cơ quan.” Đế Thích Thiên trầm tư nghĩ: “Có lẽ chỉ có sắp xếp lại đồ hình trên bề mặt bảo hạp mới là phương pháp duy nhất để khai mở bảo hạp.”

Hiểu được điểm này, hắn liền vươn hổ trảo về phía bảo hạp, dĩ nhiên cũng không có ý định tiếp tục công kích bảo hạp mà là dùng một móng vuốt đặt lên một ô vuông trống không trên khối đồ ảnh, móc vuốt từ khe hở nhẹ nhàng móc khối hình vuông trống không lên.

“Lạch cạch !”

Từ bên trong một tiếng thanh thúy vang lên, không ngoài dự liệu, khối hình vuông trống không dễ dàng bị móc lên.

Khi khối hình vuông bị móc lên thì đồ hình vốn ban đầu không có chỗ trống để di chuyển các mảnh hình ảnh thì giờ rốt cục cũng di chuyển được.

Cái trò sắp xếp đồ ảnh vốn là dùng để khảo nghiệm các phương diện trí lực, nhãn lực, trí nhớ, thậm chí là kiên nhẫn của một người. Bất quá thông thường cao lắm chỉ khoảng vài chục mảnh đồ ảnh thậm chí đến trên trăm mảnh đã là cực hạn rồi, người nào không có đủ kiên nhẫn, trí lực cùng nhãn lực thì tuyệt đối đừng mơ tưởng có thể hoàn toàn hợp lại đồ ảnh đó được.

Mà hiện tại trên bề mặt bảo hạp, khối đồ ảnh kia lại bị chia làm hàng ngàn mảnh đồ ảnh, muốn hợp lại được hoàn chỉnh đúng là một đại kỳ công.

Biết được điểm này, Đế Thích Thiên cũng không quá uể oải, mà ngược lại đấu chí lại càng thêm mãnh liệt, bản thân mình kiếp trước vốn là một thiên tài kinh doanh, nếu không cũng không có khả năng trong thời gian ngắn có thể tích lũy được vô số tài sản lẫn tiền bạc. Trí lực tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được.

Cho nên trí lực lẫn trí nhớ hoàn toàn không có vấn đề, về phần nhãn lực, từ sau khi tu luyện Hổ Khiếu Công hắn cảm nhận được thị lực của mình càng ngày càng tỏ tường, có thể đứng một chỗ nhìn thấy những vật ở cực xa như tới tận nơi để nhìn, cho nên về phương diện này cũng không cần quá bận tâm.

Cuối cùng nói về kiên nhẫn, nếu kiếp trước có lẽ hắn vẫn còn khiếm khuyết, còn từ khi trọng sinh thành hổ mà nói… Hắn ngoài trừ những lúc ra ngoài săn mồi thì đa số thời gian tựu đều dành cho tu luyện, cho nên thời gian của hắn chính là rất thừa thãi.

Đem các điều kiện của bản thân hắn hợp lại, chính là hắn hoàn toàn có đủ tư cách để hợp lại khối đồ hình này.

“Lạch cạch !”

Dùng móng vuốt nhẹ nhàng di động các mảnh đồ hình về phía ô trống vừa tạo ra, quả nhiên các mảnh đó liền di chuyển theo lực đạo. Không cần phải nghi ngờ, đây chính là một bộ đồ hình cơ quan.

Sau khi chứng thực được điểm này, Đế Thích Thiên cũng không có lập tức bắt đầu động thủ, mà là dùng hổ nhãn nhìn trừng trừng lên hơn ngàn mảnh đồ ảnh, trong đầu không ngừng ghi nhớ từng chi tiết về các mảnh đồ ảnh. Hắn muốn trước tiên phải ghi nhận tất cả vào trí nhớ, sau đó sẽ từ từ nhẩm tính trong đầu, tìm ra những mảnh đồ ảnh có liên quan với nhau ở những chỗ khác nhau.

Đây là một kỹ năng của sắp xếp đồ ảnh, tìm những mảnh đồ ảnh có liên quan rồi sắp xếp cho nó ở chung một chỗ, như vậy quá trình sắp xếp cả khối đồ ảnh sau này sẽ nhẹ nhàng hơn.

Yên lặng quan sát khối đồ ảnh khoảng nữa canh giờ, sau đó, Đế Thích Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, yên lặng sắp xếp lại trí nhớ một chút, cố gắng thử sắp xếp những mảnh có liên quan xem có khả năng có thể gom lại chung một chỗ hay không.

Đây đúng là một đại kỳ công.

Đế Thích Thiên không dám đảm bảo cụ thể thời gian để hoàn thành khối đồ ảnh này, có thể hơn mười ngày, cũng có thể mất một, hai tháng. Cụ thể cần bao nhiêu thời gian chính hắn cũng không nắm chắc.

Khi mặt trời bắt đầu xuống núi.

Đế Thích Thiên sau cùng cũng mở mắt, sau khi di chuyển những mảnh đồ hình một thời gian, cũng chỉ có thể sắp xếp được hơn mười mảnh có liên quan hợp lại với nhau. Sau đó lấy khối hình vuông trống không lắp lại, bỏ bảo hạp vào hố sâu bên trong hang rồi lấp đất lại.

Tiếp theo cũng đã đến lúc đi săn…

Đối với việc sắp xếp khối đồ hình hắn cũng biết không dễ dàng gì nên cũng không quá mức cưỡng cầu, mỗi lần hợp lại một ít, tiến độ trước mắt có thể khá chậm, bất quá sau này chỉ cần xác định được đại khái hình dạng của đồ hình, tiến độ tự nhiên sẽ được đề thăng. Việc này không phải chỉ hai – ba ngày là có thể hoàn thành.

“Ngao ô !”

Bổng nhiên bên ngoài sơn động, một trận sói tru vang lên không ngừng từ hướng đông nam.

“Là đàn sói sao.” Hai đồng tử trong mắt Đế Thích Thiên không ngừng co rút, từ âm thanh vọng lại có thể xác định số lượng của đàn sói này tuyệt đối không ít. Đồng thời tiếng tru này cũng có nghĩa là đàn sói đang bao vây con mồi.