Chương 6: Khâm Thiên bảo hạp

Bạch quang cắt ngang qua bầu trời, hướng phía xa cực nhanh phóng đi. Nhưng cũng không hiểu vì sao, tựa hồ nghe được ở phía dưới có những âm thanh cổ quái, người đó hơi dừng lại ở giữa không trung một chút, cuối cùng, quay lại hướng đám cây cối hạ xuống.

“Ầm!”

Thời điểm này Đế Thích Thiên đang cắn răng rèn luyện bản thân mình nên không để ý vô thanh vô tức xuất hiện một người bên cạnh mình, hơn nữa còn là một tuyệt thế giai nhân với vẻ đẹp khiến ai nấy cũng phải động dung. Làn da trắng như bạch ngọc, gương mặt ôn như, lại có một chút hồng thuận, một vẻ đẹp chỉ có thể dùng đến từ “hoàn mỹ” để hình dung. Một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến cho người cứng rắn nhất nhìn thấy cũng phải xúc động. (DG: “xúc động” ở đây là chảy máu mũi a =.=’)

Đặc biệt nhất là tuyệt đại giai nhân này còn mang một khí chất vô cùng quyến rũ, trong cái thánh khiết của tiên nữ lại có sự mị hoặc của yêu tinh.

Nàng một thân bạch y phấp phới, thân hình hoàn mỹ, chỗ cần cao thì cao, cần lõm thì lõm, thật là một kiệt tác trong trời đất. Dường như tạo hóa đem toàn bộ tinh túy đẹp đẽ trong thiên địa dung hợp vào tuyệt phẩm này. Hai dải lụa bên hông theo gió bay phấp phới, càng làm tăng phêm phần phiêu nhiên như tiên nữ hạ phàm.

Tóc nàng đen, được một cây trâm gài cuộn lại ở trên đầu.

“Phốc xuy!”

Nữ nhân tuyệt đẹp này lặng yên đứng nhìn Đế Thích Thiên lúc này vẫn tập trung toàn bộ ý chí, mặc cho cơ thể đau nhức, vẫn hướng thân cây đánh tới. Nhìn thấy hành vi dường như vô cùng ngốc nghếch này, nữ tử ở một bên nhìn cuối cùng không nhịn được, che miệng cười khẽ một tiếng.

“Ngao.”

Tiếng cười truyền đến tai Đế Thích Thiên không khác gì sét đánh ngang tai, khiến hắn trực tiếp đình chỉ rèn luyện, rất nhanh xoay người lại, thái độ đề phòng phóng xuất ra.

Đây là thanh âm của con người? Con người sao lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ những kẻ bắt cóc Bạch hổ mụ mụ đã quay lại?

Tại lúc này, Đế Thích Thiên trong lòng kịch liệt dao động, nhưng vừa quay đầu, tâm thần hắn phút chốc trở nên ngây ngốc.

Đẹp!

Quá đẹp!

Lấy lịch duyệt kiếp trước làm người của mình, hắn cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử nào tuyệt đại phương hoa như vậy. Vẻ đẹp này không chỉ muốn hớp hồn người khác, mà còn khiến cho người ta tâm thần rung động, muốn quỳ xuống bái lạy nghe nàng sai khiến.

“Ai vậy? Thế gian lại tồn tại tuyệt thế dung nhan có thể khiến thiên địa thất sắc như thế này sao? Nhưng người này đột nhiên xuất hiện ở đây, tuyệt không phải người thường, nhất định không thể để cho nàng ta thấy sự đặc dị của mình.”

Đế Thích Thiên tuy rằng trước kia chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp kinh tâm động phách như nữ tử này, nhưng con người hắn đã qua nhiều biến cố, ý chí vô cùng kiên nghị, ánh mắt ngây ngốc trong chốc lát rồi cũng khôi phục lại bình thường.

Mặc dù đã khôi phục lại nhưng thần sắc hắn vẫn bất động, giả bộ si ngốc. Nữ tử trước mắt quá mức quỷ bí, hắn không dám biểu hiện ra việc chính mình đã tỉnh táo trở lại. Hắn muốn xem nữ tử này rốt cuộc là muốn làm gì?

Nhìn Đế Thích Thiên lộ ra bộ dáng si ngốc, nữ tử này không nhịn được lại che miệng cười khẽ một tiếng.

Nàng nhìn hắn đánh giá cẩn thận một chút rồi thì thào tự nói với bản thân: “Ồ! Ta nghe nói ở trong hổ tộc, bạch hổ và hắc hổ chính là vương của bách thú, trời sinh đã có linh trí, có thể lĩnh ngộ ra việc tu luyện bằng cách hấp thu linh khí của thiên địa, tuổi thọ kéo dài. Đặc biệt có thể kết nội đan, trở thành yêu thú, cao hơn nữa thậm chí có thể vượt qua thiên kiếp, trở thành yêu chân chính. Hổ tộc cùng hồ tộc sinh ra có linh trí, coi như là có chung một gốc. Lời xưa dạy quả nhiên không giả, không ngờ tiểu hắc hổ này lại thực sự có linh tính, còn biết cách rèn luyện thân thể đến bực này. Ồ?” Nói tới đây miệng nàng lại phát ra một âm thanh kinh ngạc: “Trong thân thể lại còn có yêu lực nữa.”

Lúc trước nàng còn chưa chú ý tới, bây giờ cẩn thận đánh giá, bất ngờ nhận ra trong thân thể Đế Thích Thiên thực sự có yêu lực. Điều này khiến cho nữ tử thần bí một trận ngạc nhiên không thôi.

Ánh mắt nàng hơi lóe lên tinh quang, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, bèn ngồi xốm xuống, vươn cánh tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve lên người Đế Thích Thiên. Một hương thêm nhè nhẹ xộc đến mũi hắn, thứ hương thơm khiến hắn nghĩ rằng chỉ cần ngửi qua một lần là sẽ không thể quên.

“Tiểu hắc hổ a tiểu hắc hổ, ta vốn đã đi xa lắm rồi, cũng chỉ vì bị ngươi hấp dẫn nên mới xuống đây, xem ra là thiên ý a. Lần này ngươi nhất định phải giúp ta.” Thần bí nữ tử cười đầy mê hoặc rồi đưa tay tới bên hông, nơi đó lộ ra một gói được bọc trong một túi vải màu sắc sặc sỡ, nàng lôi trong túi vải đó ra một bảo hạp và cầm trên tay.

Nàng xuất ra bảo hạp, hướng Đế Thích Thiên nói tiếp: “Tiểu hắc hổ, có một kẻ thù đang truy sát ngay phía sau ta. Thứ ở trong hộp này với ta rất trọng yếu, ngươi nhất định phải bảo vệ thật tốt. Ta sẽ dụ tên kia đi xa, vài ngày sau tỷ tỷ sẽ trở lại lấy. Ngươi hiểu không?”

Trong âm thanh của nàng vừa có sự dịu dàng, dụ hoặc, lại có một chút gằn giọng đầy đe dọa đánh thẳng vào linh hồn hắn, khiến cho Đế Thích Thiên dù có đề phòng thế nào nhưng nghe những lời này bất giác cũng có cảm giác bản thân vô cùng khiếp nhược.

Hắn hé miệng đem bảo hạp ngậm lấy rồi tứ chi vô thức hướng sơn động của mình phóng về. Lúc này, Đế Thích Thiên hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng lại không thể khống chế bản thân của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn chân của mình chuyển động, không có biện pháp nào có thể ngừng lại.

“Tốt lắm, hiện tại ngươi cứ ngủ một giấc đi. Khi ngươi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi. Yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi phải thiệt thòi. Bình Tụ linh đan này coi như là ta đền bù cho ngươi đi.”

Thần bí nữ tử khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói ra một câu sau cùng. Đế Thích Thiên chỉ thấy bất giác vô cùng buồn ngủ. Vừa về tới sơn động bèn nằm xuống chìm ngay vào giấc ngủ say không biết gì nữa.

Bố trí xong hết thảy, nữ tử thần bí ngẩng đầu nhìn về hướng nàng vừa tới, thấy đạo hồng quang đã truy đuổi tới nơi, sắc mặt khẽ biến: “Tên mũi trâu đáng chết này, không ngờ lại đuổi tới nhanh như vậy. Không được, nơi này không thể ở lâu.”

Ngay lập tức dưới chân nàng xuất hiện một dải lụa màu trắng, thân thể nhẹ nhàng bay lên, rất nhanh hướng về phía ngược lại bỏ chạy.

“Thiên Hương Hồ vương, chớ có chạy, mau đem Khâm Thiên Bảo Hạp giao ra đây, bằng không bổn tọa cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ truy theo ngươi đến cùng. Ngươi trốn không thoát đâu.” Nhìn thấy nữ tử điều khiển dải lụa màu trắng đang bay dần về phía xa, kẻ đuổi theo gầm lên giận dữ, âm thanh cuồn cuộn như sấm gào, ngập tràn uy áp khiến cho cây cối phía dưới cũng phải rung chuyển dữ dội, động vật trong rừng hoảng hốt chạy tứ tán.

“Hừ! Lão mũi trâu Thanh Vân, ngươi làm ta sợ quá a. Ngươi là lão quái Nguyên Anh kỳ, ta là Yêu vương, ta sợ ngươi sao? Có bản lĩnh thì cứ đuổi kịp ta rồi hãy to mồm a.” Thần bí nữ tử cười vang, thanh âm đầy sự khinh thường. Nhưng tốc độ bỏ chạy của nàng cũng theo đó nhanh hơn đến vài phần.

Nếu lúc này Đế Thích Thiên không lâm vào ngủ say thì có thể nghe thấy rất rõ, sau câu đối thoại của hai người kia không lâu, tại một địa phương cách đó không xa, đột nhiên phát ra từng đợt quang mang sáng rọi, kèm theo đó là liên tiếp không ngừng những tiếng gầm rú vang vọng thiên địa. Vô số sinh linh quỳ rạp trên mặt đất, một cử chỉ nhỏ cũng không dám.

“Khì! Khì!”

Đối với chuyện tình bên ngoài, Đế Thích Thiên hoàn toàn không biết gì cả. Vừa ghé vào trong động hắn lập tức lâm vào ngủ say. Mặc dù đang ngủ nhưng hơi thở cũng chứa vô tận uy áp của bách thú chi vương khiến cho vùng phụ cận sơn động cũng không có động vật nào dám cư trú. Đó là một loại e sợ tự nhiên đã hòa tan trong máu. Việc này cũng giúp cho hắn tránh được việc đang ngủ say mà bị dã thú tấn công.

“Ngao!!”

Không biết hắn đã ngủ say bao lâu, có lẽ là một ngày, cũng có lẽ là ba năm. Đột nhiên một ngày hắn mạnh mẽ mở hai mắt, trong miệng phát ra một tiếng hổ gầm rồi vội vàng xem xét cơ thể mình.

“Thật may là không bị con người bắt đi.”

Nhìn cảnh vật quen thuộc trong sơn động hắn nhận ra bản thân mình vẫn tự do. Nhìn phải nhìn trái một hồi, cuối cùng ánh mắt hắn bị hai vật thể ở bên cạnh thân mình hấp dẫn.

Trong mắt hắn lóe lên một trận tinh quang, hắn nghĩ đến sự việc đã xảy ra trước khi mình lâm vào ngủ say.

“Ta cũng không hề nằm mơ, đúng là mọi chuyện thực sự có thật.”

Phía dưới thân, bảo hạp kì lạ có màu xanh, tỏa ra khí tức cổ xưa, lại có nhiều kí tự kì lạ, làm cho bảo hạp trở nên vô cùng thần bí. Ở mặt trước của bảo hạp có nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô vuông có một kiểu trang trí cùng kí tự hoàn toàn khác nhau.

Số ô vuông phải lên tới hơn một ngàn, mỗi một khối đều rất nhỏ, dường như được sắp xếp lộn xộn nhưng lại đem cho người khác một cảm giác rất tự nhiên. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện ra giữa mỗi ô vuông có một kẽ hở thật nhỏ.

“Cái này, không lẽ là…”

Đế Thích Thiên nghi hoặc nhìn đến, tâm thần đột nhiên chấn động mãnh liệt, đôi mắt trừng lên chăm chú nhìn vào các ô vuông. Không bao lâu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một ô vuông ở góc trên. Ô vuông này bất đồng hoàn toàn với những ô vuông còn lại, bên trên không có đồ án gì, hoàn toàn nhẵn nhụi.

“Hả? Đây là bộ xếp hình sao?”

Rõ ràng là các ô vuông này có thể thay đổi vị trí. Đây rõ ràng là một đồ án được người ta chia ra làm nhiều mảnh nhỏ rồi xếp lộn xộn lên, người ta có thể tùy ý di chuyển các ô để sắp xếp thành đồ án hoàn chỉnh. Chẳng phải là trò chơi xếp hình ở thế giới hiện đại thì là gì?

Phát hiện này khiến cho Đế Thích Thiên toàn thân chấn động, đồng thời tràn đầy nghi hoặc. Hắn không biết thần bí nữ tử giao cho hắn học hạp này là ai? Còn nữa, không biết thứ trong ngọc hạp này là thứ gì mà có vẻ thần bí như thế.”

“Có ý tứ, lại là trò chơi xếp hình.”

Mặt hắn lúc này lộ ra một đường cong hoàn mỹ. (DG: hổ cười thì hoàn mỹ kiểu gì nhỉ @@)