Hai giờ sáng, Phạm Lam buồn ngủ đến nỗi hết nghiêng trái lại nghiêng sang phải.Vốn dĩ giờ này cô phải nằm trong ổ chăn ngủ ngon mơ đẹp mới đúng.
Nhưng đời không như mơ, cô phải ở lại tăng ca.“Rốt cuộc khi nào Hắc Bạch Vô Thường mới đến thế?! Đã đợi gần một tiếng đồng hồ rồi đó.” Phạm Lam oán trách.Kế Ngỗi đang lạch bạch gửi tin nhắn, ngừng vài giây nói: “Bọn họ nói năm phút nữa.”Phạm Lam: “…”Ba mươi phút trước anh cũng nói y như vậy.Phạm Lam ngáp lần thứ 1003 trong đêm nay.Cô thật sự rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, nhưng mà điều kiện lại không cho phép.Bọn họ vẫn còn ở bãi đáp trực thăng, gió lạnh thổi ù ù, phải bảo vệ hồn thể của Sùng Mại kẻo anh bị gió to thổi bay mất.Tệ hơn nữa là bên cạnh còn có một tên Dung Mộc mặt đầy thù hận nhìn chằm chằm cô.Phạm Lam: “Xã Công đại nhân, anh nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi sẽ hoảng sợ đó.”“Ờ.” Dung Mộc dời ánh mắt đi.
Nhưng còn chưa được hai giây, tròng mắt lại dịch về chỗ cũ.Phạm Lam thở dài: “Tôi đã nói mấy lần rồi, bức họa khó hiểu kia, thật sự là tôi cũng chưa thấy rõ cái gì hết.
Còn cái bóng đen đó căn bản là không có mặt.
Trong trí nhớ của Ẩn Đồng, tôi chỉ thấy mấy ngàn năm ngược luyến tình thâm giữa anh ta và Tiểu Xuân.”Dung Mộc rũ mi, mím chặt môi.Phạm Lam: “…”Anh bày ra bộ dạng cô vợ nhỏ đáng thương này làm gì?Làm tôi có cảm giác tội lỗi quá đi mất.“Đến rồi.” Kế Ngỗi đột nhiên nói.Một cây kéo thò ra trên bầu trời đêm cao 3 mét, cắt thành một cái vòng tròn to bằng nắp giếng dọc theo không khí, phát ra từng chuỗi âm thanh “xạch xạch”.
Hắc Bạch Vô Thường từ trong đó nhảy ra.“Hồn của ai thế? Tôi không nhận được thông báo.
Lão Kế anh lừa tôi phải không —— Ai u mẹ ơi!”Bạch Huyên nhảy đến bên cạnh hồn thể của Sùng Mại rồi xoay hai vòng: “Đây là ai?”Kế Ngỗi: “Sùng Mại.”Bạch Huyên: “Hả?”Hắc Diệp giơ điện thoại lên quét trong không trung, màn hình kim sắc hiện lên.【 00: 38: 37 ngày 8 tháng 5, yểm bị diệt ở Thành Hoàng thuộc Xuân Thành.
Nguyên thể của yểm là loài người.
Họ tên: Sùng Mại, giới tính: Nam, số chứng minh nhân dân: ********, sinh vào ** ngày ** tháng ** năm ** giờ ** phút ** giây.
】“Yểm diệt, hồn tán.” Hắc Diệp nói: “Hồn thể của anh ta đáng ra phải tan biến mới đúng chứ.”Bạch Huyên: “Sao lại thế này?”Kế Ngỗi: “Nói ra thì dài lắm.”Dung Mộc: “Một lời khó nói hết.”Hắc Diệp: “Có quái gì thì nói đi.”Dung Mộc và Kế Ngỗi cùng nhìn về phía Phạm Lam.Phạm Lam vỗ trán: “Tóm lại là do một con Hoạ Bì yêu ngàn năm si tình lột da của mình để bảo vệ hồn thể của Sùng Mại, sau đó biến thành tro bị gió thổi đi mất rồi.”Bạch Huyên: “Hả?”Hắc Diệp: “Hoạ Bì yêu ngàn năm, chẳng lẽ là Ẩn Đồng?”“Các anh biết anh ta hả?” Phạm Lam hỏi.Hắc Diệp: “Si tình mấy ngàn năm vẫn như một, ở địa giới anh ta cũng được xem là một danh yêu*.”(*danh yêu: yêu quái có danh tiếng/ nổi tiếng)“Khó trách hồn thể này trải qua ngàn năm vẫn còn thuần khiết như thế, hóa ra là Ẩn Đồng dùng yêu lực tinh lọc giúp anh ta.
Đây có lẽ là cấm thuật của Yêu tộc.” Bạch Huyên nói: “Nếu là hồn thể bình thường đã sớm bị oán niệm làm cho ô nhiễm, hồn về với trời đất.”“Một con yêu ngàn năm thôi mà có thể làm được đến thế sao?” Hắc Diệp phản đối: “Chỉ sợ Thượng Thần ở Thiên giới cũng không làm được như vậy.”“Việc này rất phức tạp,” Dung Mộc nói: “Dung mỗ sẽ tự báo cáo với Ngọc Đế.
Mời hai vị đến đây là để dẫn hồn thể này đi nhập luân hồi.”“Nhưng nó không ở trong Sổ Sinh Tử, cái này không dễ xử lý.” Bạch Huyên nói rồi nhíu mày nhìn Hắc Diệp.Hắc Diệp: “Không sai.”Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhìn nhau, lại cùng nhất trí nhìn về phía Phạm Lam.Phạm Lam: “Các anh có ý gì?”“Tiểu Lam à, cô là tân thần, có lẽ cô không biết quy định trong đó.
Cô lại đây, để tôi nói một ít cho cô biết.” Bạch huyên nói xong đi đến định ôm bả vai Phạm Lam.Kế Ngỗi: “Này.”Dung Mộc: “Khụ!”Cánh tay Bạch Huyên duỗi đến giữa không trung lập tức xoay tròn rồi chuyển hướng, khoác lên vai Hắc Diệp.“Hồn thể không có trong Sổ Sinh Tử không thể nhập luân hồi.
Dựa theo các quy định liên quan, anh ta——” Bạch Huyên chỉ vào Sùng Mại: “Cần phải tán hồn vào hệ thống đại ‘khí’ tuần hoàn của Tam giới.”Phạm Lam: “…Sau đó thì sao?”Bạch Huyên: “Tôi và lão Mộc quen biết nhau ngót nghét cũng mười nghìn năm.
Hiếm khi lão Mộc nhờ tôi làm chuyện gì, tôi chắc chắn phải dùng hết toàn ——”Hắc Diệp: “Làm tốt.”Phạm Lam: “Nói điểm chính luôn được không?”Bạch Huyên: “Chuyện khác thường có thể dùng cách khác thường để xử lý.
Nhưng nếu dùng cách khác thường, đương nhiên tiền phí sẽ khác với bình thường.
Tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ ——”Hắc Diệp: “20000 hộc pháp lực.”Bạch Huyên: “Giá duy nhất.”Phạm Lam: “…”Ha ha.Dung Mộc, Kế Ngỗi và Phạm Lam đồng thời giơ màn hình điện thoại lên.Phạm Lam: 【 số dư pháp lực: 0 】Kế Ngỗi: 【 số dư pháp lực: 0 】Dung Mộc: 【 số dư pháp lực: 0 ( còn nợ 20000 hộc ) 】Bạch Huyên: “Trả góp đi.”Hắc Diệp: “Thế chấp cũng được.”Phạm Lam: “Tôi từ chối!”Kế Ngỗi: “Lãi suất quá cao.”Dung Mộc thở dài: “Lão Bạch, trong túi tôi thật sự không còn tiền, có thể trả theo quy tắc cũ được không?”Bạch Huyên chẹp miệng: “Được thôi.”Phạm Lam: “Quy tắc gì thế?”Kế Ngỗi và Hắc Diệp: “Lấy thịt bồi thường.”Hả hả hả hả hả?!!!Cằm Phạm Lam đập xuống đất.Đúng là không nhìn ra, bề ngoài của Dung Mộc anh thuần khiết thanh cao như thế, bên trong vậy mà là loại thổ địa này!Dung Mộc: “Phạm Lam, biểu cảm đó của cô là sao?”“Vì việc công mà hy sinh thân mình, nhịn nhục để gánh vác trọng trách, bội phục, bội phục!” Phạm Lam giơ ngón tay cái.Dung Mộc: “…”Kế Ngỗi: “…”Hắc Diệp: “Phụt!”Bạch Huyên: “Ha ha ha ha ha ha!”Dung Mộc chớp chớp mắt, mặt đỏ bừng lên: “Không…!không phải ý đó.
Tôi không…!không có…!không không không không…”“Là thịt nướng.” Kế Ngỗi nói.Phạm Lam: “Gì cơ?”“Là Kế Ngỗi nợ bọn tôi một chầu thịt nướng.
Ha ha ha ha ha ha! Lão Mộc, anh sắp biến thành thịt nướng rồi kìa.” Bạch Huyên cười đến nỗi không thở nổi.Phạm Lam: “…”Mặt, lỗ tai, cổ của Dung Mộc đều ửng hồng, áo lông cũng màu hồng luôn.
Phạm Lam cảm thấy không khí xung quanh anh đều biến thành màu hồng luôn rồi.“Tôi đã nói rồi, Xã Công đại nhân đạo đức tốt như thế, sao có thể ——” Phạm Lam cười gượng: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm…!ha…!ha…!ha.”Dung Mộc dời ánh mắt: “Vậy sao.”Phạm Lam thấy lương tâm mình đau đớn khôn cùng.Suy nghĩ của cô thật là quá —— quá —— quá không trong sáng!“Được rồi, bắt đầu chuyện chính đi.” Bạch Huyên thường xuyên vuốt điện thoại, chỗ màn hình bị lướt qua xuất hiện một cái màn hình kim sắc to bằng tờ giấy A3.【 Có xác nhận tạo Sổ Sinh Tử mới hay không? 】Bạch Huyên: “Xác nhận.”【 Vui lòng dùng thần quang trao quyền chứng thực.
】Đầu ngón tay của Bạch Huyên sáng lên một đốm ánh huỳnh quang, chạm vào màn hình kim sắc.【 Hoan nghênh ngài, người dùng cao cấp Bạch Huyên.
】【 Tạo Sổ Sinh Tử mới thành công.
】【 Đang vào trình tự dẫn hồn.
】Sổ Sinh Tử dần phóng to, biến thành màn hình kim sắc lớn nhất mà Phạm Lam từng thấy, bên dưới góc phải có một dấu bàn tay.Hồn thể của Sùng Mại phảng phất như bị thứ gì lôi kéo lên trước, nhẹ nhàng ấn vào.【 Khởi động Sổ Sinh Tử thành công.
】【 Trình tự dẫn hồn hoàn thành.
】【 Chấp nhận nhập cảnh.
】Màn hình kim sắc dần dần bay lên cao, kéo dài, biến hóa ra hai cánh cửa lớn.
Ánh sáng kim sắc tạo thành đồ đằng phức tạp hoa lệ, hẳn là một trận pháp khổng lồ.
Mắt Phạm Lam thấy hơi đau.
Cô thấy một hình ảnh tương tự với trận pháp trước mắt, nhưng tốc độ xuất hiện quá nhanh.
Giây tiếp theo, hình ảnh đã biến mất.Bạch Huyên, Hắc Diệp mở Kim Môn.
Bạch quang dịu dàng bắn ra từ bên trong cửa, bao phủ lên hồn thể Sùng Mại.Hồn thể bị bạch quang kéo đi, trôi nổi giữa không trung.
Bỗng nhiên nó dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái.Tầm mắt của Phạm Lam trở nên mơ hồ.Kim Môn đóng cửa, hào quang tan biến.Bãi đáp trực thăng khôi phục yên tĩnh, gió đêm thổi bay tóc mái Phạm Lam.Dung Mộc: “Phạm Lam?”Kế Ngỗi: “Cô khóc gì thế?”Chất lỏng lạnh băng trượt xuống theo khuôn mặt của Phạm Lam, bị gió thổi tan trong không trung.Phạm Lam nhìn những mảnh lệ quang vụn nhỏ đó hóa thành làn khói mỏng màu xanh lục.“Không.” Phạm Lam nói: “Không phải nước mắt của tôi.”Kế Ngỗi im lặng, Dung Mộc âm thầm thở dài.Phạm Lam ngẩng đầu.
Vòm trời sâu thẳm vô tận, một vầng trăng sáng treo ở phía chân trời xa xôi, lạnh lẽo cô độc.*Buổi sáng, lúc Phạm Lam rời giường đã là 11 giờ hơn.Đêm qua, à không, là 3 giờ sáng, Dung Mộc và Kế Ngỗi mới đưa cô về nhà, tính ra cũng coi như ngủ đủ 8 tiếng đồng hồ.
Nhưng Phạm Lam vẫn thấy đầu hơi đau, mắt cũng xót, cơ bắp toàn thân đau nhức, cả người từ trên xuống dưới như bị xe lu nghiền qua.
Cô già rồi, không thể thức đêm được nữa.Bụng đói kêu rì rầm.
Phạm Lam bò xuống giường, rửa mặt xong nằm lười trên sô pha chuẩn bị gọi cơm hộp.Từ pizza đến bánh bao chiên, từ sushi đến đồ nướng BBQ, Phạm Lam nhìn mì, thịt khô, gà luộc, lại xen lẩu, gà rán, cơm, hoàn toàn không muốn ăn uống gì cả.Điện thoại nhảy ra mấy tin tức của Nhân giới.【 Đêm qua lúc 0 giờ, Xuân Thành phát sinh động đất 4.5 độ.
Tính đến thời điểm hiện tại có tổng cộng ba người bị thương nhẹ, không người tử vong.
】【 Ngôi sao ca nhạc Sùng Mại rạng sáng nay bệnh tim đột phát, rời bỏ tất cả fans yêu quý mình.
Fans cả nước tự tổ chức hoạt động đưa tiễn.
Đề nghị các ngành, các tổ chức có liên quan phải làm tốt công tác dẫn đường an toàn.
】Mấy trăm nghìn lượt chia sẻ tin tức, mấy trăm nghìn bình luận, một đám fan khóc dưới bình luận.
Trong ảnh và video ngắn đều là hoa tươi xếp thành núi, ngọn nến, hình ảnh, đám fans khóc lóc thảm thiết, công an, cảnh sát giao thông phụ trách an ninh…Bọn họ đều vì Sùng Mại mà khóc thút thít, vì Sùng Mại mà bận rộn, vì Sùng Mại mà hoài niệm.【 Cảnh sát nhận được đơn tố cáo nặc danh, bệnh viện thẩm mỹ Nhân Gia Tư Nguyệt Thiên bán dược phẩm phi pháp, sáng hôm nay đã bị niêm phong.
】Lượt chia sẻ: 4, bình luận: 0.Phạm Lam khóa màn hình điện thoại, nằm liệt trên sô pha.
Một cảm giác kỳ quái vẫn cứ nghẹn trong lồng ngực, phảng phất như có một tảng đá đè lên trái tim, mỗi lần tim đập lại kéo căng mạch máu toàn thân.Cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn không biết rốt cuộc là khó chịu chỗ nào.Phạm Lam quyết định ra ngoài ăn, sẵn tiện hít thở không khí.Cửa hàng bữa sáng dưới lầu đã đóng cửa.
Phạm Lam chỉ có thể đến tiệm bánh mì mua bánh mì và sữa chua, vừa đi vừa ăn.Phạm Lam sống ở khu vực nội thành Tây của Xuân Thành.
Nơi này dân cư ngoại lai dày đặc, chỗ nào cũng có cho thuê phòng, cho thuê lầu, phong cách kiến trúc vô cùng hỗn tạp.
Tòa nhà văn phòng và nhà lầu tự xây ở nông thôn đối diện nhau, giữa một đống xưởng nhỏ mọc lên một quán cà phê cao cấp, có thể nói là thời thượng và truyền thống cùng tồn tại, hoa lệ sáp nhập với dế nhũi, gọi là —— đô thị hóa.Đến giờ ăn cơm trưa, nhóm nhân viên công chức văn phòng tụ tập ở tiệm cơm nhỏ của dân bản xứ mở, bàn bạc về cổ phiếu, tài chính và tân truyền thông.
Cửa sổ trên lầu các hộ nhà truyền đến tiếng van xả khí của nồi áp suất, quạt thông gió bên cạnh thổi bay mùi hương của canh xương sườn.
Bọn học sinh cười đùa đi qua hẻm nhỏ.
Nhóm người bên lề đường bưng mì sợi, nghe những câu chuyện nóng hổi trên radio.Phạm Lam chậm rãi đi trên lối đi bộ.
Cô nhìn thấy trên đỉnh đầu mỗi người đều có nhân khí lượn lờ.
Nhân khí mọi người ở bốn phía quấn lấy nhau, dần dần hình thành một vật chất hoàn chỉnh.
Ánh mặt trời chiếu rọi làm cho luồng khí vốn dĩ xám xịt ảm đạm nhiễm thêm một tầng trong trẻo, lộ ra màu sắc vui sướng phồn hoa.Phạm Lam dừng bước.Ở đầu hẻm, cô thấy một người đàn ông mặc áo lông to rộng màu xanh da trời, quần ống rộng, mang một đôi giày thể thao cũ màu trắng, hai tay áo dài kéo qua cả bàn tay.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cắm đầu đi về phía trước rồi đụng đầu vào cột điện.Anh lùi về phía sau nửa bước, một tay che lại trán, một tay giơ cao điện thoại lên, như đang cố nhận tín hiệu từ thế giới bên ngoài.Phạm Lam: “…”Phạm Lam: “Dung Mộc, anh làm gì đây?”Dung Mộc ngẩng đầu, cười.Tất cả âm thanh trong giây phút này đều biến mất.Trời trong xanh, ánh mặt trời vàng hoe, dây điện quấn chằng chịt trên không trung, mặt đất phủ những quầng sáng sặc sỡ.Gió thổi bay tóc mái của Dung Mộc, đuôi mắt anh hơi cong, bóng của lông mi phủ xuống tinh tế làm cho đôi mắt anh dịu dàng như nước.Giọng Phạm Lam hơi nghẹn ngào.“…Không phải hôm nay được nghỉ sao?”“Mời cô ăn cơm.” Dung Mộc nói: “Dung mỗ biết một chỗ được gọi là thiên đường nghỉ ngơi.”*“Cái anh gọi là thiên đường nghỉ ngơi là chỗ này á?” Phạm Lam hỏi.Dung Mộc: “Đúng vậy.”Phạm Lam: “…”Dung Mộc ngồi trên băng ghế dài, hai bàn tay nhét vào tay áo, lưng thẳng tắp, mắt dán vào sông Xuân Thủy phía trước.Cành liễu xanh biếc cắm trên đỉnh đầu anh lay động, cuốn từng đám tơ liễu, nước sông phản chiếu ánh sáng nhỏ vụn, trông như một tấm lụa gấm.Cảnh đẹp, mỹ nhân, thời gian vừa phải, đúng thật là thiên đường nghỉ ngơi.Ngoại trừ…Năm mét về phía bên trái, có hai nhóm người tạo thành hai vòng tròn.
Một vòng tròn đánh bài tú lơ khơ, một vòng tròn xây tường thành nhỏ.
Tiếng hò hét vang lên khí thế ngất trời.
Bốn mét phía bên phải, bảy tám lão đồng hợp thành dàn nhạc dân gian, nhị hồ và đàn violin, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, trống Jazz và mõ hòa hợp thành một.
m hưởng hỗn loạn tạo ra tiếng vang lớn, hát bằng micro không dây, trông như buổi biểu diễn phiên bản cuối cùng.Được rồi, ít nhất thì không khí có chút mới mẻ.“Cơm đâu?”Phạm Lam hỏi.“Chắc là sắp đến rồi.” Dung Mộc nói.“Vậy sao…”Phạm Lam thở dài một hơi, nhìn dãy nhà cao tầng san sát bên kia bờ sông.Lúc cô vừa đến Xuân Thành học đại học, ước chừng là 6 năm trước, cũng thường xuyên đến con đường ven sông này đi dạo.
Lúc ấy nơi này không có nhiều tòa cao tầng như vậy, phần lớn đều là nhà dân, cao nhất cũng chỉ mười tầng mà thôi.
Nhưng hôm nay, phía đối diện đã biến thành khu khai phá, thay đổi từng ngày.Còn chưa đầy 6 năm mà nơi đây đã thay đổi lớn như vậy.Nếu ngàn năm nữa thì sao? Mười ngàn năm nữa thì sao?Cảm giác ngột ngạt lại lần nữa ập đến.“Dung Mộc.” Phạm Lam nói: “Nghe nói anh làm thần linh đã hơn 80000 năm.”Khóe mắt Dung Mộc hơi run một chút: “Là 79742 tuổi…”“Trên thế giới này, có thứ gì không bao giờ thay đổi không?”Dung Mộc không trả lời.Nước sông Xuân Thủy cuồn cuộn chảy, không gian quanh đây bao la bạt ngàn mà yên tĩnh đến lạ.
Tròng mắt anh phản chiếu sắc trời một màu xanh ngắt, trong trẻo lạ thường.“Biển xanh biến thành bãi bể nương dâu*, biến đổi khôn lường.
Non sông thay đổi, sinh mệnh vô biên, chỉ có Thiên đạo là vĩnh hằng.”(“bãi bể nương dâu” thường nói đến sự đổi thay thế sự với bao nỗi nuối tiếc, ngậm ngùi.)Khóe miệng Phạm Lam giật giật, không biết nên nói gì tiếp.“Tương truyền, Linh Căn Cổ Thụ là nơi chôn cất xương cốt của các loài vật.
Thịt xương mục nát, chỉ có da vẫn còn nguyên.
Da của vạn thú hấp thu lực lượng linh căn, biến ảo thành yêu, gọi là Hoạ Bì.
Da yêu có thể che giấu yêu khí, có thể hóa thành mười nghìn dung mạo khác nhau, đi khắp thế gian mà không bị tra ra.
Vốn là yêu vật du hí của nhân gian —— Chỉ có Ẩn Đồng ——”“Là dị loại.” Phạm Lam nói.Lông mày Dung Mộc nhíu chặt.
Anh kéo ống tay áo dài thật cẩn thận xuống che khuất bàn tay, phủ lên trán Phạm Lam.Phạm Lam ngạc nhiên: “Anh làm gì thế?!”Đôi mắt Dung Mộc xẹt qua một tầng nước, dường như có thương xót, lại như có thở dài.“Lúc trước cô đi vào kí ức của Ẩn Đồng, chứng kiến những gì anh ta thấy, cảm nhận những gì anh ta cảm nhận được, đau đớn đi vào trong lòng.”Phạm Lam sửng sốt vài giây, rũ mí mắt xuống.Hóa ra là như thế này…Hóa ra… Cô đang bất bình thay anh, khó hiểu thay anh, lưu luyến thay anh…“Chắc là không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là được.” Bàn tay Dung Mộc di chuyển lên đỉnh đầu Phạm Lam, xoa tóc cô: “Ngoan.”Ngoan cái mẹ gì!Anh coi tôi là chó hay mèo thế?!Đầu ngón tay Phạm Lam nhéo áo lông của Dung Mộc, kéo tay anh xuống.Dung Mộc chớp mắt: “Có thoải mái hơn chút nào không?”Phạm Lam: “Cảm ơn, tôi, ổn, hơn, rồi!”Dung Mộc cười: “Rất tốt.”Phạm Lam: Tên này thiếu một cọng dây thần kinh hả, không, phải là thiếu vài cọng mới đúng!Dàn nhạc dân gian bên cạnh tăng âm lượng lớn hơn, giọng hát vô cùng hào phóng cuồng nhiệt.
Phạm Lam nghe ra được đây hẳn là điệu Tần ở Thiểm Tây.
Thanh âm chui thẳng vào trán khiến nỗi ngột ngạt trong lòng cô bị thổi bay.Phạm Lam: “Xin hỏi Xã Công đại nhân, cơm đâu rồi?”Dung Mộc chỉ về hướng phía trước: “Đã đến rồi kìa.”Chỉ thấy Kế Ngỗi lái chiếc xe đạp sườn ngang, chuông xe kêu vang lướt qua người đi đường và tơ liễu, ngừng trước mặt Phạm Lam.
Trên ghế sau xe buộc một thùng đựng cơm hộp màu vàng nhạt.Phạm Lam: Này này, đừng nói đây là cơm hộp hắn bị bom hàng nhé.Kế Ngỗi móc từ thùng đựng cơm hộp ra ba hộp cơm, lần lượt đưa cho Phạm Lam và Dung Mộc, còn mình ôm một hộp ngồi xuống bên cạnh Dung Mộc.Cơm hộp rất phong phú, có trứng gà, có rau xanh, có khoai tây sợi, còn có bốn năm miếng thịt kho tàu với đậu hũ, còn có ——Phạm Lam gắp một miếng gì đó không thể giải thích được lên.
Sau khi nghiên cứu một lúc lâu, cô mới phát hiện ra đây là một miếng gừng.Dung Mộc và Kế Ngỗi ăn ngon lành, mà Phạm Lam chỉ muốn đổ hộp cơm hộp này lên đầu hai người kia.Hai người không cần ăn cơm, nhưng mẹ nó, tôi thì rất cần đó! Tôi còn phải dựa vào ăn cơm duy trì thần thể yếu ớt này đó!Dung Mộc: “Sao lại không ăn?”Kế Ngỗi: “Không hợp khẩu vị à?”Da mặt Phạm Lam run run, cố nặn ra gương mặt tươi cười: “Rất ngon.
Cảm ơn.”Cô gắp miếng đậu hũ lên, nhét vào trong miệng, sau đó vô cùng kinh ngạc!Miếng đậu hũ kia vào miệng là tan.
Sự tinh khiết và hương thơm đi thẳng vào tim phổi, như có vô số miếng kẹo bông gòn mềm mại thơm ngọt tan bên trong khoang miệng, khiến người ta lưu luyến say sưa, cả thể xác và tinh thần đều say… say… say…Chờ một chút!“Đây là đậu hũ của Nhân giới sao?” Phạm Lam hỏi: “Không lẽ là đậu hũ làm từ kỳ trân dị quả đắt đỏ?!”Dung Mộc: “Thật sự là đậu hũ bình thường của Nhân giới.”“Chính là hương vị này!”“Dùng nước cất của thiên hà để nấu nướng, là cơm hộp tiêu chuẩn của khu miếu thổ địa Chu Tước.” Kế Ngỗi nói: “Lúc tôi đi đưa cơm hộp, bọn họ tặng mấy hộp thừa cho tôi.”Phạm Lam: “…”Phạm Lam: “Vậy là anh đi đưa cơm hộp cho khu miếu thổ địa Chu Tước hả?”Kế Ngỗi: “Thần trong biên chế bọn họ khá nhiều, là khách hàng lớn, phí giao hàng cũng cao.”Phạm Lam: “Xã Công đại nhân, anh cứ mặc kệ vậy sao?”Dung Mộc: “Hả? Có gì không thể?”Phạm Lam: “…”Phạm Lam nghiến răng, nhắm mắt, trợn mắt, quét sạch hết hộp cơm.Dung Mộc và Kế Ngỗi ngơ ngác nhìn Phạm Lam.Kế Ngỗi: “Ăn no chưa?”Dung Mộc: “Nếu như không đủ, của Dung mỗ vẫn còn…”Phạm Lam bóp bẹp hộp cơm rồi nhét vào thùng rác.Mẹ nó đừng có nhọc lòng mấy chuyện chục nghìn năm trước, nhanh chóng nghĩ cách gỡ bỏ cái danh “Miếu thổ địa nghèo nhất Tam giới” mới đúng đắn..