Chương 13: Ta đi đây!

Vào ban đêm, Vân Hạo ở một mình trong phòng nghiên cứu Thái Sơ Tạo Hóa Quyết.

Hắn phát hiện ra nếu chỉ dựa vào bế quan luyện công thì tiến bộ sẽ rất chậm, nếu muốn tu luyện được công pháp này đến mức cơ thể có thể thành thần thì nhất định phải có một nguồn tài nguyên dồi dào.

“Tác dụng của đan dược quá chậm, nếu có Tiên Thiên Linh Tài thì tốt rồi.” Vân Hạo thở dài.

Tiên Thiên Linh Tài là bảo vật trời đất sản sinh ra, cực kỳ quý hiếm, hiệu quả của nó gấp mấy chục lần đan dược.

Nếu Vân Hạo ở thành phố lớn, hắn có thể từ thế lực địa phương mua được Tiên Thiên Linh Tài, nhưng ở địa phương nhỏ như thành Lưu Vân, muốn tìm được nó, chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi!

Vân Hạo lục lại trí nhớ của mình, nhớ ra lần cuối cùng Tiên Thiên Linh Tài xuất hiện ở thành Lưu Vân là chuyện của mười năm trước, do một người dân vô tình thấy được, khi đó các thế lực lớn đã nghe được tin này và đã đẩy giá của nó lên cực kỳ cao.

“Vẫn nên dùng đan dược thôi.” Vân Hạo không còn suy nghĩ lung tung nữa, lúc này màn đêm buông xuống, trăng treo trên cao, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

“Thùng!”

“Thùng thùng!”

Sau đó tiếng gõ cửa vang lên.

Vân Hạo đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa Lăng Phi Vũ chuẩn bị xoay người rời đi.

“Đã đến rồi, tại sao lại còn muốn đi?” Vân Hạo hỏi.

Lăng Phi Vũ không quay lại, nhưng nhìn đôi tai đỏ ửng của nàng cũng đoán được nàng đang rất khẩn trương.

“Ta… ta cảm thấy không thích hợp cho lắm…”

Vân Hạo: “Không phải như nàng nghĩ đâu, trước tiên vào đi rồi nói.”

“Ngươi không được quá đáng!” Lăng Phi Vũ quay lại, nhưng vẫn không dám nhìn Vân Hạo.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, Vân Hạo cố ý nói đùa: “Dù sao chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thành thân, chi bằng tối nay chúng ta làm quen trước?”

“Ngươi…” Lăng Phi Vũ gấp gáp dậm chân: “Ta đi đây!”

Vân Hạo mỉm cười rồi nắm lấy tay nàng: “Đùa thôi, chúng ta vào rồi hãy nói nhé.”

Sau đó, hắn trực tiếp kéo Lăng Phi Vũ vào phòng.

Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển cực kỳ nhanh, đã có cảm giác thân thiết của tình nhân với nhau.

Lăng Phi Vũ ngồi trên ghế ở phòng ngoài, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Vân Hạo bất đắc dĩ cười: “Thật sự không phải như nàng nghĩ đâu. Ta gọi nàng tới đây là do ban ngày lúc nàng ra tay đuổi Vân Phong đi, ta phát hiện ra thân thể nàng có vấn đề.”

Đôi mắt của Lăng Phi Vũ đột nhiên mở to, ngạc nhiên hỏi: “Vấn đề gì?”

Vân Hạo: “Phi Vũ, trong cơ thể nàng có phong ấn!”

Vẻ mặt của Lăng Phi Vũ đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp: “Ngươi… ngươi làm sao biết? Làm sao có thể nhận ra?”

Nhìn thấy dáng vẻ nàng của nàng, Vân Hạo cảm thấy có lẽ mình đã đoán sai rồi.

Lúc đầu hắn nghĩ rằng Lăng Phi Vũ không biết.

Nhưng… bây giờ xem ra nàng đã biết!

Vân Hạo: “Trước kia ta từng gặp được một cao thủ, ông ấy truyền lại cho ta một ít đồ, cho nên ta có thể nhìn ra trong cơ thể nàng có phong ấn.”

Dùng cách này hắn vừa vặn có thể giải thích được những thay đổi của bản thân mình.

Lăng Phi Vũ nhìn Vân Hạo với ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi đột nhiên có thể luyện võ là do sự giúp đỡ của cao thủ đó sao?”

Vân Hạo gật đầu: “Ừ! Phi Vũ, tại sao trên người nàng lại có phong ấn?”

Nếu như nàng đã biết về sự tồn tại của phong ấn này thì phải hỏi rõ ràng trước đã.

Lăng Phi Vũ im lặng một lúc rồi nói: “Phong ấn này là do nương ta để lại. Lúc ta năm tuổi, nương đã bỏ ta mà đi, trước khi đi nương đã để lại phong ấn trên người ta và dặn dò ta đừng nên cố gắng phá giải nó. Thật ra nương đã chỉ cho phụ thân cách gỡ bỏ phong ấn, và nói với ông ấy rằng hãy giải trừ phong ấn khi ta tròn mười tám tuổi. Thế nhưng sau khi nương ta rời đi chưa đầy một năm, một nhóm đạo tặc đã đột nhập vào Lăng gia, cha ta và những người khác đều đã chết thảm trong tay bọn chúng…”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Lăng Phi Vũ lại cực kỳ bi thương.

Nàng vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày Lăng gia bị diệt, nàng không dám quên mối thù này, nàng vẫn luôn âm thầm điều tra chân tướng!

Vân Hạo nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Lăng Phi Vũ, vụ thảm sát Lăng gia đến giờ vẫn còn là một bí ẩn, vì vậy bây giờ hắn sẽ không nhắc đến nó để tránh khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn…

Chờ thời cơ thích hợp, hắn sẽ giúp đỡ Lăng Phi Vũ tìm ra sự thật và trả lại công đạo cho những người Lăng gia đã chết thảm!

“Giải trừ phong ấn khi nàng tròn mười tám tuổi…” Vân Hạo quay về chuyện này, nhẹ giọng nói nhỏ.

Lăng Phi Vũ cười khổ: “Phụ thân ta đã không còn nữa, phong ấn này cũng không thể phá bỏ…”

Vân Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta có thể giải, nhưng nếu đây đã là sự sắp đặt của nhạc mẫu, ắt hẳn phải có lý do; vậy nên nàng đợi thêm hai tháng nữa, ta sẽ giúp nàng giải trừ phong ấn.”

Vân Hạo nghĩ rằng tầng phong ấn này bây giờ để lại cũng không sao.

Điều này có nghĩa là lai lịch mẫu thân của Lăng Phi Vũ không hề đơn giản, hơn nữa còn có thân phận bí ẩn nào đó!

Vì vậy, khi chưa thực sự hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, Vân Hạo quyết định sẽ không làm trái ý của nhạc mẫu.

Lăng Phi Vũ nhìn chằm chằm vào Vân Hạo, nàng im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Vân Hạo, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đang giấu ta?”

Nàng biết rất rõ phong ấn trong cơ thể mình rất mạnh, Vân Hạo tự tin có thể phá giải nó… Chứng tỏ hắn đang có rất nhiều bí mật!

Vân Hạo cười nói: “Sau này nàng sẽ biết.”

Lăng Phi Vũ khịt mũi, có vẻ không vui, sau đó đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây.”

“Chờ đã!” Vân Hạo nói.

“Còn chuyện gì?”

Vân Hạo: “Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn hỏi nàng, trước đây ta đã làm nhiều chuyện khốn khiếp như vậy, tại sao nàng vẫn nguyện ý gả cho ta?”

Nếu như là báo đáp ân tình nuôi dưỡng thì Lăng Phi Vũ đã làm rất nhiều rồi.

Vân Hạo cảm thấy việc này nhất định còn có nguyên nhân khác.

“Thật sự muốn biết?”

“Ừ!”

Một nụ cười ấm áp đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Lăng Phi Vũ, một cảnh tượng trong quá khứ chợt hiện lên trong tâm trí nàng.

Dưới ánh hoàng hôn, trong một con hẻm nhỏ, có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, người đầy bùn đất, quần áo rách rưới, trán còn chảy máu, bướng bỉnh bế một bé gái cũng lấm lem bước ra khỏi ngõ.

“Hạo ca ca, ca chảy máu rồi…” Cô bé sợ hãi, khóc lớn và giúp cậu bé lau vết máu trên trán.

Cậu bé thản nhiên cười nói: “Phi Vũ muội muội, đừng sợ, Vân Hạo là nam tử hán, sau này nếu có ai ức hiếp muội, ta sẽ lấy gạch đập họ!”

Cô bé buồn bã nói: “Hạo ca ca, bọn họ nói ta là sao chổi, khắc chết mấy chục người Lăng gia…”

Cậu bé: “Bọn họ nói nhảm, Phi Vũ muội muội không phải là sao chổi, sau này nếu ai còn dám gọi muội như thế? Chỉ cần muội nói với ta, ta nhất định sẽ đánh hắn ta!”

“Hạo ca ca… ca sẽ luôn bảo vệ ta sao?”

“Đương nhiên rồi, lớn lên ta sẽ cưới muội!”

Cô bé đang buồn bã đột nhiên cười vui vẻ: “Hạo ca ca, ca đừng lừa ta nhé…”

“Đương nhiên, phụ thân của ta nói nam nhân Vân gia nhất định phải giữ lấy lời.”

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cuối ngày chiếu thẳng vào dáng hình nhỏ bé của cậu bé và cô bé ấy, rồi hình ảnh đó dần biến mất khỏi tâm trí Lăng Phi Vũ.

Sau đó, cậu bé ấy đã bỏ cuộc vì không thể luyện võ.

Nhưng cô bé đó vẫn luôn chờ đợi cậu bé thực hiện lời hứa của mình…

May mắn thay… cuối cùng cũng chờ được.

Lăng Phi Vũ cười khúc khích: “Ta sẽ nói cho ngươi biết khi ta thực sự cảm thấy ngươi đã hoàn toàn thay đổi.”