Chương 14: C14: Kế hoạch hồi sinh ma tôn

Không gian trận pháp bắt đầu sụp đổ, chỉ trong nháy mắt trận pháp đã hoàn toàn biến mất, cả bốn người cũng ngất đi, không biết đã bao lâu từ lúc đó.

Diệp Bạch lờ mờ mở mắt ra nhìn xung quanh rồi hớn hở vì cuối cùng cũng thoát ra được trận pháp đó, Diệp Bạch thấy ba người kia vẫn còn ngất thì lấy tay lung họ dậy.

Sau đó cả ba cũng từ từ thức dậy, Vĩnh Sinh, Tiêu Cảnh và Cơ Chính không khỏi vui mừng vì cuối cùng cũng thoát được, nhưng bỗng Cơ Chính lên tiếng.

“Theo đệ biết, trận pháp đó chỉ là để cảnh cáo chúng ta, nếu còn tái phạm hậu quả e là khó lường được.”

Quả thật trận pháp này vẫn còn rất nhiều lổ hỏng, nếu biết tận dụng thì việc thoát ra cũng không khó, Diệp Bạch vội lấy cuốn “cổ cơ mật.” từ trong y phục ra rồi đưa nó cho Cơ Chính.

“Cơ đệ, ta thấy đệ hợp với cuốn sách này, ta tặng đệ.”

Cơ Chính nhìn cuốn sách trong tay mà gần như không tin vào mắt mình, cuốn sách này đã bị thất truyền từ rất lâu rồi mà bây giờ lại nằm trong tay của Diệp Bạch, Cơ Chính muốn trả lại thì Diệp Bạch vội nói.

“Không có gì phải ngại dù gì ta cũng đã đọc qua hết rồi.”

Cơ Chính nghe vậy thì thu tay lại.

“Cảm ơn Diệp huynh.”

Sau một hồi nói chuyện với nhau, cả bốn người mới chú ý đến xung quanh, bọn họ đang ở một cao nguyên xanh tươi, gió thổi từng cơn cảm giác rất dễ chịu nhưng điều quan trọng là cao nguyên này nằm ở đâu? Cả bốn người mới hốt hoảng mà nhìn xung quanh.

“Cơ đệ, đệ có biết đây là nơi nào không?”

Vĩnh Sinh lên tiếng mà hỏi.

“Nơi này có lẽ là núi khai thiên.”

Sau lời này ba người Diệp Bạch không khỏi sợ hãi, tương truyền rằng hai vạn năm trước ma tôn lão tổ Đào Nguyên tung hoành khắp nơi giết hại vô số người, trước tình cảnh đó chính phái đã tập hợp lại vây bắt hắn ta, ít nhất cũng có đến mấy vạn người.

Bọn họ đuổi đánh hắn, quyết vây bắt đến cùng cuối cùng hắn bị đuổi đến một ngọn núi, nhưng tên Đào Nguyên vẫn không chịu hàng, hắn ta tự phong ấn linh hồn tại nơi đó, chờ ngày báo thù, cũng từ đó mà rất nhiều thế lực ma đạo muốn hồi sinh lại Đào Nguyên.

Nhưng linh hồn của hắn ta được phong ấn phía trong ngọn núi, xung quanh có nhiều kết giới bao bọc, chưa hết nếu muốn bỏ đi phong ấn đó thì cần phải có một bộ phận cơ thể của Đào Nguyên.

“Rắc rắc.”

Diệp Bạch vội đưa mắt lên nhìn nơi phát ra tiếng động, trên cây một tên mặc áo choàng đen vội nhảy sang cành cây khác rồi chạy đi khi bị phát hiện, nhìn cách ăn mặc và hành tung đó khả năng cao là người của ma đạo, nếu không thì cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Diệp Bạch điều động linh lực rồi nhảy lên trên cây.

“Mọi người cứ ở đó, ta đi do thám một lát.”. Truyện Nữ Phụ

Nói xong Diệp Bạch phóng theo tên lúc nãy, hắn ta nhanh như vút Diệp Bạch dùng hết tốc lực cũng vẫn bị hắn bỏ xa, có lẽ tên này được đào tạo để thu thập tin tức hoặc tuần tra.

Đang đuổi theo tên đó thì bỗng trước mắt Diệp Bạch có một sợi chỉ nhỏ được giăng căng ra, nhất thời không kịp dừng lại mắt Diệp Bạch đã bị sợi chỉ đó làm cho bị thương, máu bắt đầu chảy ra, nhưng may mắn là lúc đó Diệp Bạch kịp nghiêng người qua nên chỉ có một bên mắt bị thương.

Biết rằng phía trước chắc chắn sẽ còn nhiều cạm bẫy hơn cộng với cho dù có đuổi tiếp thì cũng không theo kịp tên đó, nên Diệp Bạch chỉ có thể từ bỏ mà quay về.

Về lại chỗ cũ, ba người khi thấy Diệp Bạch như vậy mà không khỏi lo lắng, Diệp Bạch cũng kể hết chuyện cho họ nghe, nghe xong Vĩnh Sinh liền lên tiếng.

“Xem ra chúng ta khó thoát khỏi nơi này rồi.”

Cơ Chính cũng lấy ra kim châm cứu của mình châm cứu cho Diệp Bạch, châm xong cây cuối cùng Cơ Chính lên tiếng.

“Diệp huynh cứ nằm nghỉ, một chút vết thương sẽ nhẹ lại, ta chỉ có thể cầm máu chứ không thể trị khỏi được.”

“Không sao.”

Vĩnh Sinh và Tiêu Cảnh thì cùng nhau đi thám thính tình hình còn Cơ Chính thì ở lại lo cho Diệp Bạch, Tiêu Cảnh và Vĩnh Sinh chia làm hai hướng thăm dò.

Sau một lúc Tiêu Cảnh dừng lại trước một sơn trại, phía bên ngoài có bốn tên lính canh gác, những tên đó khoác một chiếc áo choàng đen, nhìn thôi cũng biết là ma đạo, Tiêu Cảnh định rời đi nhưng bỗng nhìn thấy cảnh một tên mặc áo đen, trên tay cầm theo một con mắt, hắn ta đặt con mắt xuống rồi bắt đầu lảm nhảm thứ gì đó trong miệng, sau đó sáu tên tay sai đi đến vây quanh con mắt đó, một ánh sáng đỏ từ từ phát ra.

Tiêu Cảnh biết có chuyện chẳng lành liền nhanh như bay phóng xuống rồi nhảy đến để ngăn cản bọn chúng lại.