Chương 16: C16: Hợp lực

Cả người Vĩnh Sinh được bao bọc bằng một thứ ánh sáng đỏ, chưa để tên Đào Vĩ kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, Vĩnh Sinh đã lao vút đến chỗ hắn rồi cứ thế mà tung một quyền, Đào Vĩ nghiêng sang một bên né đi được quyền vừa rồi, liền đắc ý mà nói.

“Dù gì ta cũng là hóa thần đỉnh phong, cho dù thọ nguyên sắp cạn người cũng kh..”

Lời còn chưa nói xong hắn đã bị Vĩnh Sinh đánh một quyền cực mạnh vào mặt mà bay về sau.

“Nhiều lời.”

Nói xong Vĩnh Sinh lại đạp vào mặt đất rồi phóng đến chỗ Đào Vĩ, hắn ta thấy Vĩnh Sinh đang lao đến chỗ mình, liền lấy lại bình tĩnh rồi bay lên không trung, Đào Vĩ giơ hai ngón tay lên. Trên hai đầu ngón tay lúc này đã được tụ lại một quả cầu tím chỉ nhỏ ngang một đốt tay.

Đào Vĩ hạ tay xuống theo đó một đạo thiên lôi cũng đánh tới Vĩnh Sinh, Vĩnh Sinh nhanh chóng nhảy về phía sau để né, Đào Vĩ thấy Vĩnh Sinh đã trúng bẫy của bản thân liền nở một nụ cười, đạo thiên lôi lúc nãy thật chất chỉ là giả, còn chiêu lúc nãy tác dụng thật sự là tạo ra một vòng tròn dưới chân mục tiêu chỉ cần thoát ra tức khắc sẽ bị hàng vạn đạo thiên lôi đánh tới.

Vô số đạo thiên lôi xuất hiện, chúng nhắm vào Vĩnh Sinh mà đánh liên tiếp, Vĩnh Sinh chỉ có thể dùng “kim cang hộ thể.” để cố gắng chống cự, nhưng chỉ sau vài lần kim cang hộ thể cũng bị đánh tan.

* * *

Bên này Diệp Bạch cũng đã khỏe lại.

“Diệp huynh nhìn kìa.”

Theo lời đó mà Diệp Bạch nhìn về hướng Cơ Chính chỉ.

Tại sao bên đó lại âm u như vậy? Đã thế thiên lôi còn liên tục đánh xuống.

Diệp Bạch ngồi dậy rồi đi về hướng đó.

“Cơ đệ e rằng hai người bọn họ gặp chuyện chẳng lành rồi a.”

Cơ Chính cũng ngồi dậy rồi đi theo Diệp Bạch, chỉ sau một lúc cả hai đã đến nơi đó, trước mắt họ Tiêu Cảnh đang bị trói lại còn Vĩnh Sinh thì liên tục bị những đạo thiên lôi đánh tới tấp e rằng sắp không chịu nổi nữa, Diệp Bạch lao đến chỗ Vĩnh Sinh.

“Ta giúp Ngô huynh còn Tiêu đệ cho đệ.”

Cơ Chính liền đi đến phía Tiêu Cảnh cố gắng phá những sợi xích đó, về phần Diệp Bạch cũng đã đến chỗ của Vĩnh Sinh.

“Diệp đệ, bọn chúng muốn hồi sinh Đào Nguyên, mau ngăn bọn chúng lại.”

Ngăn cản a? Tại sao, chẳng phải ta cũng là ma đạo ư?

. Ngôn Tình Ngược

Nếu như bình thường thì chắc chắn Diệp Bạch sẽ không quan tâm đến những chuyện này nhưng bây giờ lại khác những tên này dám đánh huynh đệ của hắn, nên nhất định hắn phải giết từng tên một.

Diệp Bạch chấp hai tay lại, rồi giải phóng lượng lớn linh lực.

“Lục cột chấn thiên.”

Sau tiếng hét đó bầu trời âm u bỗng bị xé toạc, từ trên sáu cây cột khổng lồ dần dần bay xuống, mỗi cây cũng cao đến hơn trăm trượng, sáu cây cột dần bay xuống, theo đó áp lực cũng ngày càng lớn, Đào Vĩ muốn chạy nhưng áp lực này khiến cho hắn không thể di chuyển.

Sáu cây cột đè xuống cơ thể tên Đào Vĩ hai cây đè tay, hai tay đè chân, hai cây còn lại thì khóa cổ hắn ta, hắn không thể di chuyển, ở kiếp trước Diệp Bạch đã học được thứ này từ Phong lão, nhưng nó lại tốn rất nhiều linh lực, sau này Diệp Bạch đã cải tiến nó lại, không những mạnh hơn mà linh lực tiêu tốn cũng rất ít.

Những đạo thiên lôi cũng theo đó mà biến mất, Vĩnh Sinh cũng từ từ đứng dậy.

“Ngô huynh, huynh ngăn cản bọn chúng đi để ta xử lão già này.”

Diệp Bạch nhảy đến chỗ Đào Vĩ, hắn ta không những không thể di chuyển mà còn phải chịu một áp lực rất lớn, Diệp Bạch vận quyền vào tay rồi liên tiếp đánh vào mặt lão ta.

Vĩnh Sinh tuy trên người chi chít vết thương nhưng vẫn lao lại chỗ tên Đào Thiên, Vĩnh Sinh nhanh chóng lấy đi con mắt của Đào Nguyên rồi đánh tên Đào Thiên bay ra xa.

Bên này Cơ Chính cũng đã giải thoát thành công cho Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh giơ hai tay lên khởi động lại gân cốt sau đó tiến đến phía tên Đào Thiên, mặt đằng đằng sát khí.

“Ngươi có biết bị nhốt trong đó ta mỏi đến mức nào không hả?”

Sau đó Tiêu Cảnh cứ nhắm vào tên Đào Thiên mà đánh liên tiếp.

Với con thịnh nộ của Tiêu Cảnh và Diệp Bạch, hai cha con Đào gia đã bị giết, Vĩnh Sinh cầm lấy con mắt của Đào Nguyên mà đi đến phía Diệp Bạch, Vĩnh Sinh đưa con mắt ra.

“Mắt trái đệ không thể nhìn lại được chi bằng thay bằng con mắt này a.”

Cơ Chính đứng một bên nghe mấy lời này liền chạy lại.

“Để ta làm.”

Cơ Chính cầm con mắt của Đào Nguyên, nhìn Diệp Bạch đang ngồi phía dưới mà nói.

“Diệp huynh ráng nhịn đau.”

Xong Cơ Chính cắm một cây châm vào trán Diệp Bạch, rồi đưa tay ra móc lấy con mắt trái của Diệp Bạch xong tháy vào bằng mắt của Đào Nguyên, tiếp đó Cơ Chính châm thêm mấy kim lên cơ thể Diệp Bạch.