Chương 19: C19: Câu giờ

Một thân ảnh xuất hiện trên nóc một ngôi nhà, trên tay cầm theo một ngọn đuốc, khiến cho khuôn mặt của người đó cũng lộ diện, ấy vậy mà lại là Dương Thế, ông ta nhìn xuống dưới rồi hét to.

“Để bọn ta giúp các cậu.”

Nói xong những ngôi nhà xung quanh cửa mở toạc ra, người trong thôn ào ạt tuôn ra, trai gái già trẻ đều có, trên tay họ cầm đủ thứ như cuốc xẻng, bọn họ lao lên đánh những con yêu lang.

Tuy không gây được chút tổn thương nào lên bọn chúng nhưng ít ra cũng câu được thêm một ít thời gian, những con yêu lang bị tấn công liền thay đổi mục tiêu sang những người trong thôn.

Nhờ vậy mà bốn người mới thoát nạn, nhưng cũng không thể kéo dài mãi được, Cơ Chính nhảy vọt lên nóc nhà, nơi mà Vĩnh Sinh vừa đánh nhau với lang vương, Vĩnh Sinh lúc này trên bụng đã bị thủng một lỗ lớn, e là không qua khỏi.

Cơ Chính cõng Vĩnh Sinh trên vai rồi đáp lại xuống mặt đất, với tình hình hiện tại, Cơ Chính chỉ có thể giúp ngăn máu lại chứ không có cách nào khác.

Cơ Chính liên tiếp châm xuống mười ba mũi kim, không chỉ ngăn máu mà nó còn giúp cơ thể mau chóng hồi phục, về phần Tiêu Cảnh và Diệp Bạch thì không đáng kể, chỉ bị thương ngoài da, nhưng Diệp Bạch thì lại hết linh lực, ít nhất cũng cần thêm một canh giờ để hồi phục.

Cơ Chính và Tiêu Cảnh vác hai người để vào một ngôi nhà rồi đi ra bên ngoài, bây giờ nếu như cứ lao vào đánh, thì không khác gì đi tìm đường chết, họ phải bằng mọi cách hạ được lang vương.

Bên này thì người trong thôn cũng không câu kéo được bao lâu nữa, Cơ Chính bỗng nảy ra ý nghĩ rồi liền xoay qua nói thầm với Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lao lên phía trước.

“Được chúng ta cứ làm như vậy đi.”

Lang vương không chỉ có thính giác nhạy bén mà khả năng cảm nhận linh lực của nó cũng rất tốt, cộng thêm tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó nhìn thấy thì việc chiến thắng nó là vô cùng khó.

Tiêu Cảnh nhảy vọt lên nóc nhà nơi con lang vương đang đứng, vừa đến nơi Tiêu Cảnh liền bị lang vương đâm một đòn chí mạng vào ngực, Tiêu Cảnh cứ thế mà ngã xuống.

Con lang vương không còn cảm nhận được linh lực trên người Tiêu Cảnh liền nghĩ Tiêu Cảnh đã chết nên không quan tâm, mà tiếp tục theo dõi trận chiến, ngay lúc đó Tiêu Cảnh chớp thời cơ nó không chú ý liền bật dậy dồn toàn lực vào tay mà đánh thẳng vào lang vương.

Lang vương bị dính đòn này liền bay ra xa, Tiêu Cảnh xoa xoa vết thương trên ngực, nhìn con lang vương mà cười.

“Ngươi nghĩ ta bị hạ chỉ sau một đòn à.”

Chưa để lang vương kịp đứng dậy Tiêu Cảnh liền lao đến mà dùng tay ấn chặt nó xuống.

“Cơ đệ, ra tay đi.”

Sau tiếng nói đó Cơ Chính liền phóng như bay lên một lần nữa lấy ra bảo vật chấn gia long sơn kính, Cơ Chính truyền hết linh lực vào trong tấm kính nhỏ đó, theo đó một con rồng xanh bay ra, nhưng lần này uy lực lại vô cùng lớn.

Khi đòn này sắp đến nơi Tiêu Cảnh liền vội nhảy ra để tránh bị thương, con rồng đánh vào lang vương tạo ra một vụ nổ lớn và một tiếng đinh tai nhức óc, khói dần tan đi, bên trong chỉ còn lại xác của lang vương đã biến dị.

Lang vương chết theo đó những con yêu lang bên dưới cũng chết theo, Tiêu Cảnh mệt đến nỗi nằm bẹp xuống thờ phào, còn Cơ Chính thì vẫn chưa được nghỉ, vì đây chỉ mới là đợt tấn công đầu tiên sẽ còn lần hai lần ba nữa, nếu vậy thì họ chỉ có chết.

Cơ Chính lại một lần nữa bày trận để ngăn không cho bọn yêu thú tiến vào, chỉ cần cố qua được đêm nay họ sẽ sống, kết giới ban nãy đã bị tổn hại nặng nên bây giờ Cơ Chính phải tạo lại kết giới mới, nhưng quả thật sau đòn ban nãy thì bây giờ Cơ Chính cũng đã kiệt sức.

Bỗng lúc này Dương Thế đi tới, ông ta đưa cho Cơ Chính bốn lá bùa.

“Đeo thứ này vào các cậu sẽ ẩn được khí tức.”

“Đa tạ.”

Cơ Chính nói xong liền lấy bốn lá bùa từ trên tay Dương Thế, rồi dán lên trán một lá, xong liền chạy đến chỗ Tiêu Cảnh.

Định nói gì đó nhưng lại chợt nhớ ra Tiêu cảnh không có tu vi, có đeo hay không cũng không quan trọng, Cơ Chính đi vào trong nhà dán hai tấm bùa lên trán của Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, sau đó gọi Tiêu Cảnh vào trong rồi đóng cửa lại để ẩn nấp.

“Rầm.”

Kết giới đã bị phá hủy hoàn toàn, mặc dù ở trong nhà nhưng Cơ Chính vẫn cảm nhận được sát khí tràn ngập bên ngoài, tiếng bước chân vang vọng khắp nơi, Cơ Chính và Tiêu Cảnh chỉ có thể mong cho bọn chúng không phát hiện ra họ.

Một canh giờ trôi qua, tiếng chân đã dừng lại hẳn, sát khí bên ngoài cũng biến mất, có lẽ bọn chúng đã bỏ cuộc, nếu thật vậy thì họ đã sống sót.