Chương 4: C4: Diễn kịch

Diệp Bạch đem một đạo ánh mắt liếc nhìn xung quanh gian phòng rồi lên tiếng.

“Ngũ trưởng lão, ngài là trưởng lão mà sao không có phong riêng mà lại chỉ có mỗi một căn nhà nhỏ như vậy a?”

Hạo Hiên thấy đồ nhi thắc mắc nên cũng không ngần ngại mà cười hiền dịu trả lời lại câu hỏi của Diệp Bạch.

“Vi sư có thực lực yếu nhất trong cả bảy trưởng lão, lại càng không có chiến công lớn, nên ta chỉ có mỗi căn nhà nhỏ, được rồi không nói chuyện này nữa, lúc trước nhà chỉ có mình ta ở bây giờ có thêm ngươi e rằng có chút bất tiện, nào có muốn cùng ta đi mua ít đồ không?”

“Đệ tử xin nghe theo.”

Diệp Bạch cúi người chấp tay hành lễ đáp.

“Không cần làm vậy đâu, mau theo ta.”

Hạo Hiên dẫn Diệp Bạch ra khỏi nhà rồi dùng ngự kiếm phi hành chở theo Diệp Bạch rời khỏi hoa sơn tông, hướng về khu chợ náo nhiệt của người hoa hạ, phải mất một lúc lâu mới rời khỏi hoa sơn tông, ở kiếp trước mặt dù là đệ tử ngoại môn nhưng trên thực tế Diệp Bạch chỉ được xem như là tạp dịch và bị khinh thường, hoa sơn tông được xây trên tám ngọn núi cao chót vót, ở giữa là khu vực trung tâm được gọi là long môn nơi ở của chưởng môn và thái thượng trưởng lão, ở giữa là sàn đấu nơi diễn ra các cuộc tỉ thí võ công, xung quanh cây cối xanh tươi, còn có một cây đại thụ sừng sững ở một góc long môn, cây đại thụ này đã có từ đời khai phái sư tổ mà tồn tại đến tận bây giờ, phía dưới chân núi là nơi cho ngoại môn đệ tử, bảy ngọn núi còn lại là nơi ở của bảy vị trưởng lão, nhưng ngũ trưởng lão không xây dựng một phong to lớn và đẹp đẽ cho mình là vì đơn giản ông ấy không có đủ linh thạch, ở kiếp trước Diệp Bạch chưa từng rời khỏi ngoại môn chỉ là một tên tạp dịch bình thường nên vẫn chưa hề biết các phong khác ra sao nhưng lần này hắn đã được ngắm rõ cả tám phong, trước mặt Diệp Bạch là sơn lam phong nơi ở của tam trưởng lão Tiêu Danh, nhìn sơ có thể thấy được nơi này vô cùng to lớn, có rất nhiều đệ tử nội môn của sơn lam phong đang tập luyện, Diệp Bạch mãi chăm chú ngắm nhìn mà không biết đã đến nơi từ bấy giờ, Hạo Hiên từ từ đáp xuống.

“Đồ nhi để ta dẫn ngươi đi xem xung quanh.”

Diệp Bạch đi theo sau Hạo Hiên.

Đây là chợ của người hoa hạ sao? Ta chưa từng thấy bao giờ.

“Đồ nhi qua bên này xem.”

Tiếng nói của Hạo Hiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Bạch, Diệp Bạch nhìn qua rồi chạy lại phía Hạo Hiên, anh vui vẻ đưa cho Diệp Bạch một xâu kẹo hồ lô, Diệp Bạch cũng đưa tay ra nhận lấy rồi vừa đi theo Hạo Hiên vừa nhâm nhi xâu kẹo trên tay, đến khi đi ngang qua một quầy hàng bán trang sức Diệp Bạch bỗng dừng lại.

“Vi sư ta muốn mua chiếc nhẫn này!”

Hạo Hiên xoay người nhìn về phía quầy hàng.

“Đồ nhi muốn mua gì?”

Diệp Bạch đưa mắt liếc nhìn một lượt gian hàng rồi chọn cho mình một chiếc nhẫn có đính một viên ngọc màu xanh huyền, Diệp Bạch mua nhẫn là vì hắn biết nếu đột nhiên mạnh lên mà không có lí do chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, mà nếu nói lí do thật thì chưa chắc bọn người đó đã tin mà có khi còn nguy hiểm đến tính mạng nên Diệp Bạch mua một chiếc nhẫn đeo lên tay rồi giả vờ như trong chiếc nhẫn đó có linh hồn của một vị cao nhân chỉ bảo nên mới nhanh chóng mạnh lên như vậy, Hạo Hiên sau khi thấy Diệp Bạch lựa xong cũng trả tiền rồi rời đi, sau một lúc đi xung quanh họ cũng đã mua đủ những thứ cần thiết nên cũng trở về, lúc cả hai về đến nhà cũng là lúc mà Tu Kiệt và Dung Dung đến nơi, Diệp Bạch giả vờ như bên trong chiếc nhẫn có linh hồn của cao nhân trú ngụ mà lên tiếng nói mấy câu.

“Lão ngọc bây giờ ta vào được toàn phong của ngũ trưởng lão rồi bây giờ phải làm gì tiếp a?”

“Làm vậy a, được ta tin ông.”

“Ta biết rồi đa tạ.”

Tu Kiệt và Dung Dung đang dùng thuật ẩn thân nghe được màn này mà không khỏi hoài nghi.

“Không lẽ tên này là khí vận chi tử, nếu vậy thì tốt nhất chúng ta không nên gây sự với tên này.”

“Chưởng môn nói đúng.”

“Được rồi, về thôi.”

Nói xong mấy câu Tu Kiệt cùng Dung Dung rời đi, phía này Hạo Hiên vẫn đang không hiểu đồ nhi của mình đang lẩm bẩm gì trong miệng, nhưng cũng không quan tâm mà xoay người nói vọng lại.

“Đồ nhi, cũng không còn sớm nữa, vào nhà đi để ta nấu cho ngươi ăn.”

“Vâng.”

Diệp Bạch đáp lời rồi cũng chạy vào nhà.

Lúc sau Hạo Hiên mang lên vô số món ăn cho Diệp Bạch, Diệp Bạch thấy có đồ ăn ngon liền lao vào ăn ngấu nghiến như hổ đói, Hạo Hiên thấy cảnh này cũng vui vẻ hơn hẵng, Hạo Hiên hơi ấp úng mà hỏi Diệp Bạch.

“N.. nếu vi sư nói vi sư không phải là người của thế giới này đồ nhi có tin không?”.

thông tin nhân vật:

Tên: Hạo Hiên.

Cảnh giới: Nguyên anh tầng tám.

Lai lịch: Người địa cầu bị xuyên không đến.

Võ công: Vô tận bản thể, vô ảnh, vô song kiếm quyết.

Hệ thống: Hệ thống dưỡng đệ tử thành vô địch.

Tính cách: Hòa đồng, hoạt bát, ân cần.

Giới tính: Lúc chưa xuyên không là con gái sau khi xuyên không thì bị biến thành con trai.