Cảnh này có thật hay không, hay chỉ là một sản phẩm nhân tạo?
“Ưm……?”
Giọng nói trẻ con mềm mại phá vỡ suy nghĩ của Sở Ngọc, Đô Đô dụi mắt mơ màng đi đến cạnh cô, đến khi ý thức được hoàn cảnh nơi ở hiện tại của mình, đôi mắt ngái ngủ bỗng chốc nhuốm đầy vẻ hoảng loạn.
“Chị ơi, có phải em biến thành quái vật rồi đúng không?” Cậu bé nắm chặt góc áo của Sở Ngọc, đôi mắt trong veo như bị sương mù bao phủ “Chị có phải muốn bỏ rơi em không?”
Nhìn thấy nước mắt của cậu bé, Sở Ngọc chẳng quan tâm gì nữa.
Cô bế thốc cậu lên, lau nước mắt nơi khóe mắt cậu hết sức nhẹ nhàng.
“Không đâu” Cô dịu dàng an ủi “Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
“Nhưng mà …!em sắp biến thành quái vật rồi……” Cậu bé nhìn chiếc giường bừa bộn do mình bày ra, nước mắt trào ra không ngừng “Chị cứ vứt bỏ em đi, em không muốn làm chị bị thương…….”
Nghe những lời này, dù không biết Đô Đô có hiểu nổi không nhưng Sở Ngọc vẫn kể lại toàn bộ những gì Phương Tư Niên nói cho cô nghe.
Sau khi phát hiện Đô Đô mất hết ký ức ngày hôm qua, cô lại nhẹ nhàng trấn an thêm một lần nữa.
Đợi đến khi cảm xúc của Đô Đô dần ổn định trở lại, người đàn ông đáng thương nào đó đã phải đứng phạt ngoài cửa hơn một giờ đồng hồ.
“Đô Đô, cho chú Phương vào đây được không?”
Cậu nhóc liếc Phương Tư Niên một cái, rồi lắc đầu lia lịa, sau đó chui tọt vào sau lưng Sở Ngọc.
“Em không biết ông ta.” Đô Đô đanh giọng nói, “Sao em biết được ông ta có phải là kẻ xấu hay không?”
Hai người thuyết phục mãi mà không sao thuyết phục được Đô Đô.
Cậu nhóc vẫn bám chặt vào quần áo của Sở Ngọc, ra vẻ đáng thương yếu đuối.
Sau khi Sở Ngọc đồng ý, trong mắt Đô Đô thoáng hiện lên một cảm xúc không nên xuất hiện.
Chờ Phương Tư Niên xác nhận ra đây là tiếng cảnh báo âm vang cả nơi tru ẩn, mọi người lập tức chạy về đại sảnh.
“Xin hãy chú ý.
Thời gian mở cửa của “Công Viên Không Ngủ” còn 10 tiếng nữa.
Xin Hãy chú ý giữ thời gian …”