Chương 12: Công Viên Không Ngủ 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói máy móc nhắc đi nhắc lại ba lần thì tiếng cảnh báo cũng biến mất, chỉ còn lại đồng hồ đếm ngược trong đại sảnh nhảy số liên tiếp, nhắc nhở mọi người về số phận không thể tránh khỏi của mình.

“Lần này thời gian chuẩn bị chỉ có hai ngày thôi sao…” Phương Tư Niên trầm ngâm một lát.

“Đưa Đô Đô đi kích hoạt tiềm năng trước, rồi đi ngủ.”

“Nhưng cháu vừa mới ngủ dậy, hiện tại lại không buồn ngủ.” Đô Đô cau mày ngao ngán, nhìn anh ta như nhìn một con ác thú.

“Không ngủ được cũng phải ngủ.” Phương Tư Niên nghiêm mặt nói.

“Ở trong Công Viên Không Ngủ thứ thiếu nhất chính là giấc ngủ.

Vậy thì mau ngủ bù ở nơi trú ẩn này đi.

Cháu chuẩn bị càng nhiều thì tỷ lệ sống sót sau tận thế càng cao.”

“Nếu muốn sống sót trở về, thì phải giữ cho mình trạng thái tốt nhất có thể.”

“Sao lại về đây rồi…”

Theo tiếng đếm ngược ngừng lại, cánh cổng trú ẩn một lần nữa mở ra lối vào đến tận thế.

Mọi người bước từng bước nặng nề tiến vào vùng đất đã bị tận thế tàn phá này.

Trước mắt bọn họ là một cảnh hỗn loạn, đất đai đầy máu me và chất thải thối rửa, vô số xác chết người và quái vật đã bị dẫm nát, không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Xương và nội tạng không rõ danh tính dính khắp các góc phố, như thể chúng muốn luyến tiếc theo cách khác với thế giới tươi đẹp đã qua.

Mùi hôi thối gay mũi, những tòa nhà sụp đổ, tiếng gào thét của xác sống …!Tất cả đều kể về một thế giới méo mó.

Não bộ phát ra tiếng cảnh báo kêu khóc, thúc giục cô nhanh chóng quay lại nơi trú ẩn an toàn, mau thoát khỏi địa ngục đáng sợ này.

Ngay khi cánh cổng vừa mở, những người khác đã lập nhóm rời đi, chỉ còn Phương Tư Niên là ở lại bên cạnh Sở Ngọc, ánh mắt anh ta đang đảo khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó.

“Chú Phương, có chuyện gì kỳ lạ không?” Sở Ngọc hỏi.

Nghe vậy Phương Tư Niên giật mình, sau đó cười khổ nói: “Không có gì, chỉ là đang tìm một đứa trẻ nghịch ngợm.

Trước đây chú luôn quản chặt nó, lần này không để ý chút xíu đã để nó chạy mất.”