Chưa để Sở Ngọc nói hết, âm thanh máy móc quen thuộc đã vang lên trong đầu mỗi người:
“Tích, phát hiện bạn đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của nơi trú ẩn, chào mừng bạn đến với thế giới tận thế “Công Viên Không Ngủ”.
Đã dọn sạch mọi mối đe dọa trong bán kính hai nghìn mét quanh bạn.
Sau đây sẽ công bố nhiệm vụ trở về cho bạn.
Nguồn hy vọng nơi trú ẩn xin gửi lời chúc tốt đẹp đến bạn, mong bạn có một chuyến đi thú vị.”
Nhiệm vụ trở về: Phá hủy thế giới tận thế.
Thời gian: 10 ngày.
Trạng thái: Chưa hoàn thành.
Ghi chú: Có thể sử dụng 100 điểm hy vọng để sửa đổi nội dung nhiệm vụ.
Sở Ngọc ngơ ngác với lời nhiệm vụ lạ lùng này, theo bản năng cô nhìn về phía Phương Tư Niên thì thấy đối phương cau mày, vẻ mặt buồn rầu hiện rõ lên mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô hỏi: “Nhiệm vụ lần này có vấn đề gì không?”
Phương Tư Niên gật đầu, cười khổ nói: “Nhiệm vụ này khó quá.”
“Tất cả nhiệm vụ đều được đưa ra dựa trên năng lực của người sống sót và tình hình của tận thế, trong đó nhiệm vụ trở về còn được gọi là nhiệm vụ sinh tồn, bởi vì chỉ khi hoàn thành nó, bạn mới có thể có quyền quay trở lại nơi trú ẩn.
Thời gian nhiệm vụ cũng chính là thời gian mà nơi trú ẩn dừng lại.
Nếu quá hạn mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ chỉ còn cách lưu lại mãi mãi thế giới tận thế này.”
“Còn về thế lực tận thế…” Anh thở dài, “Chú đã trải qua bảy thế giới tận thế, nhưng chỉ nghe kể về thứ này.
Tận thế do ước số tận thế thúc đẩy, mà bản thân ước số tận thế không thể tạo ra tận thế, nó cần một nguyên nhân khởi phát.
Đó có thể là sự oán giận, phẫn nộ của con người, hoặc là bất kỳ một cảm xúc mãnh liệt nào khác.”
“Những thứ này sẽ bám vào một thân thể nào đó, có thể là sinh vật sống, hoặc có thể là bất kỳ vật thể nào…!Nói chung là đều có khả năng cả.”
“Vậy làm sao để phân biệt chúng?” Sở Ngọc hỏi, khi quay người đi theo Phương Tư Niên vào một siêu thị nhỏ.