“Chú chỉ nghe nói về chúng, thậm chí chưa từng nhìn thấy chúng ngoài đời, đương nhiên là không rành lắm về cách phân biệt.
Hơn nữa, cho dù phân biệt ra được, chúng ta cũng không có cách nào tiêu diệt chúng.”
“Kia chính là tận thế tồn tại mạnh nhất, lần trước tại nơi ẩn náu vì phá hoại có cơ thể chủ thể, tổn thất rất nhiều thành viên.
Chúng ta bởi vì không tham gia lần chiến đấu đó, nên mới được tồn tại tới giờ.
Cho nên, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
“Không có khả năng à ….”
Cô lấy ra kẹo que, im lặng trong một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chú Phương à, nơi trú ẩn hoạt động cần năng lượng phải không ạ?”
“Đương nhiên, tận thế chính là con đường thu thập năng lượng.” Phương Tư Niên trả lời: “Mỗi khi đến một nơi tận thế mới, nơi trú ẩn sẽ tuyên bố các loại nhiệm vụ, cho chúng ta mượn tay đạt được nguồn năng lượng cần thiết.
Còn năng lượng trong tay chúng ta có thể dùng để đổi được vật phẩm, có thể nói là hoàn mỹ song thắng.”
“Một khi sự việc đã thế thì nhiệm vụ nơi trú ẩn công bố ắt hẳn có cách để hoàn thành, chỉ là chúng ta chưa tìm ra được thôi.” Cô lột giấy bọc kẹo, tiện tay nhét vào miệng Đô Đô.
“Không, về mặt lý thuyết là có cách, nhưng thực tế thì chắc chắn không thể được.” Phương Tư Niên phủ định lời nói Sở Ngọc, “Cháu hẳn là chú ý dòng chữ ‘đội’ ghi sau nhiệm vụ chứ.
Nếu cộng dồn năng lực của mọi người lại, phá hủy cơ thể chủ thể là điều hoàn toàn có thể.
Chỉ là —— ”
“So với việc hợp tác cả đội để hoàn thành nhiệm vụ, mọi người thà dùng điểm hy vọng để đổi nội dung nhiệm vụ phải không ạ?”
Cướp xong ít vật dụng cuối cùng, Sở Ngọc đi ra khỏi khu đổi đồ, như đang suy tư về điều cô đột nhiên nhìn về phía trước.
“Quả thật vậy.
Sau nhiều lần vào tận thế, ngay cả chú cũng đã có thể kiếm được 100 hy vọng điểm.” Phương Tư Năm chần chờ đôi chút, nhìn rồi lại nhìn Sở Ngọc và Đô Đô.