Chương 17: Trở Lại Tận Thế 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đô Đô, cây kẹo lúc nãy có phải năng lực của con không?”.

Anh ta ngồi xổm xuống, định lấy kẹo trong miệng Đô Đô ra, nhưng nhóc con không vui, chạy trốn đến sau lưng Sở Ngọc.

Sở Ngọc xoa đầu cậu trấn an, tay kia lắc lắc máy móc trên cổ tay, ra hiệu họ giao lưu riêng.

Chiếc đồng hồ này là thứ duy nhất đổi được tại nơi trú, trên mặt hiển thị dòng chữ “Tân binh chuẩn bị sẵn sàng”.

Sự thật chứng minh nó thực sự rất hữu ích.

Loại vật phẩm: Vật phẩm đặc biệt

Số lần đổi: 1 lần

Tên vật phẩm: Đồng hồ thông minh

Công dụng: Có thể xem dữ liệu cá nhân bất cứ lúc nào, mỗi thế giới mới đều nhận được một cơ hội đổi vật phẩm, nhưng khi thiết lập liên hệ với người khác —— Những tác dụng khác xin hãy tự khám phá.

Ghi chú: Máy móc chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài, chiếc đồng hồ này được thiết kế bởi nền khoa học kỹ thuật thế hệ trước.

Hãy nhớ, Đồng hồ thông minh sẽ không bao giờ phản bội bạn”.

Cô đã sớm thiết lập liên hệ với Phương Tư Niên và Đô Đô tại nơi trú ẩn, hiện tại có thể trực tiếp gửi cho họ thông tin cần biết.

Tên năng lực: Kẹo nổ mạnh mẽ.

Giới thiệu năng lực: —— Chỉ cần liếm kẹo thì sẽ bùm một tiếng —— Nghệ thuật chính là nổ mạnh.

Các loại kẹo nổ mạnh có hiệu ứng khác nhau.

Năng lực đã mở: Kẹo Que Vị Táo

Lưu ý: Tặng kèm năng lực —— “Mạnh tay mà mém”.

“Quả nhiên —— năng lực này rất có cá tính”.

Nhìn nhóc con vẫn đang trừng mắt với mình Phương Tư Niên ngượng ngùng cười nói, nghĩ thầm may mắn vì vừa nãy đã không đụng vào kẹo của nhóc.

“Thực sự cảm ơn hai người đã cứu tôi” người đàn ông được cứu giọng điệu khó chịu nói: “Nhưng mà, các người có nhớ tớ sự tồn tại của tôi không vậy?”

“Ơ, cậu vẫn còn ở đây à.” Phương Tư Niên nở nụ cười lễ phép: “Không cần cảm ơn đâu.

Nếu không còn việc gì thì cậu có thể đi được rồi đấy.”

“Các người không mang tôi theo sao?”

Nghe vậy, người đàn ông có chút hoảng loạn.

Hắn cố gắng lục lọi tìm ra một tấm huy chương từ chiếc ba lô đã cũ, hình ảnh của huy chương trông giống một tia sáng, bên dưới viết bốn chữ —— “Ánh sáng cứu rỗi”.

“Các người xem này”, hắn liều mạng vung huy chương, cố gắng chứng minh thân phận khác biệt của mình: “Tôi là người của căn cứ người sống sót lớn, tôi có thể dẫn các người đến đó.

Cơ sở vật chất trong căn cứ của chúng tôi rất dồi dào, chỉ cần các người có thể cho tôi đi…”

“Không cần, thực tế thì chúng tôi không thiếu vật tư”.

Không chút lưu tình từ chối đối phương, nụ cười trên mặt Phương Tư Niên vẫn không đổi.

Sau khi gặp trở ngại từ Phương Tư Niên, người đàn ông hướng ánh mắt cầu xin về phía cô gái.

“Cầu xin cô.” Hắn năn nỉ: “Cô hãy tin tôi, thật sự sẽ rất có lợi cho các người.

Có tôi ở đây, mọi người trong căn cứ sẽ đối xử tử tế với các người”.

Sở Ngọc định từ chối, nhưng lại bị Đô Đô ở đằng sau túm chặt.

Nhóc con nhìn chằm chằm người đàn ông, ghé vào tai Sở Ngọc khẽ nói ——

“Trên người hắn ta có mùi củachur thể tận thế”.