Chương 18: C18: Nếu vì trách nhiệm thì thôi vậy

Dù không biết thân phận thật sự của Trần Trường An, chỉ riêng con chó Đại Hoàng biết nói này cũng đủ khiến Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên khiếp sợ.

Khi Trần Trường An hỏi, hai người tất nhiên không dám chậm trễ, nhưng cũng không thể nói hết sự thật.

“Bẩm tiền bối, thời gian trước, toàn bộ linh khí của quận Bắc Nguyên bị hút cạn, ta là quan quận thủ nên tất nhiên phải điều tra. Cuối cùng tìm hiểu được có thể liên quan tới thành Yên Quy, nên mới tới đây.”

“Chỉ là, không ngờ lại gặp cảnh tượng vừa rồi.”

“Kính xin tiền bối tha thứ, đó là trách nhiệm của ta, không thể làm ngơ trước việc này.” Ngô Thành Phong nói với giọng đầy cung kính.

“Nếu vì trách nhiệm thì thôi vậy.”

Trần Trường An không tính toán gì với họ, mà quay sang nhìn Trần Vân Hiên.

“Vân Hiên.”

“Có.”

“Đã từng giết người chưa?” Hả?

Đã từng giết người chưa?

Nghe câu hỏi đó, Trần Vân Hiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Chưa giết.”

“Vậy giao cho ngươi một việc.” “Dẫn mấy người đến nhà họ Từ và nhà họ Ninh.” “Không phân biệt già trẻ, không tha một ail”

Lời nói của Trần Trường An khiến mọi người có mặt đều chấn động, giết sạch ư?

Ngay cả Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, lão tổ nhà họ Trần thật độc ác tàn nhẫn.

“Lão tổ, việc này… tinh binh của nhà họ Từ và nhà họ Ninh đã chết hết, không còn gì uy hiếp được nữa.”

“Thật sự cần phải làm như vậy sao?” Trần Vân Hiên hơi do dự.

“Hồ đồ!”

“Đã là kẻ địch, còn do dự nhân từ làm gì nữa?”

“Nguyên tắc nhổ cỏ tận gốc, ta hy vọng ngươi phải hiểu!”

“Đừng bao giờ xem thường bất kỳ mối nguy cơ tiềm ẩn nào, dù chỉ một, cũng có thể gây ra hậu quả vượt khả năng chịu đựng của ngươi!”

“Sau này lăn lộn giang hồ, không chỉ cần gan dạ và thiên phú, còn phải có trái tim tàn nhẫn!”

“Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.” “Ngươi nhớ rõ chưa?” Trần Trường An trầm giọng hỏi.

“Vâng, con ghi nhớ rồi.” Trần Vân Hiên trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đi đi, sớm muộn gì ngươi cũng phải trải qua, càng sớm càng dễ thích ứng.”

“Vâng””

Trần Vân Hiên gật đầu, sau đó dẫn theo vài người trực tiếp tới nhà họ Từ và nhà họ Ninh.

“Đúng rồi, ngươi là quận thủ Bắc Nguyên đúng không?”

“Ta làm vậy, các ngươi không để ý chứ?” Trần Trường An cười hỏi.

Để ý?

Chỉ có thằng ngốc mới nói để ý, miễn không giết ta, ngươi muốn giết ai thì giết.

“Tiền bối nói đùa rồi, vấn bối không dám.” Ngô Thành Phong vội nói.

“Nếu không có việc gì thì các ngươi cứ rời đi đi.”

“Tiền bối, hiện tại thực lực của nhà họ Trần đã không còn phù hợp ở thành Yên Quy nữa.”

“Hay là ta sắp xếp một nơi cho nhà họ Trần chuyển tới? Các ngươi nghĩ sao?”

Cơ hội làm thân này, Ngô Thành Phong không muốn bỏ lỡ. Nhà họ Trần có thực lực mạnh mẽ, nếu có thể ở lại quận Bắc

Nguyên thì chỉ có lợi chứ không hại gì cho ông ta.

“Không cần đâu, một thời gian nữa nhà họ Trần sẽ rời khỏi nơi này.”

“Không biết… là đi đâu?” “Kinh thành!” Kinh thành?

Nhà họ Trần sắp vào kinh rồi sao? Quay trở lại vị thế xưa kia của nhà họ Trần ư?