Chương 4: Đoạt Thức Ăn Trong Miệng Cọp

Lạc Nhật Sơn Mạch kéo dài mấy trăm dặm, các dãy núi hằng năm đều bị mây mù che khuất phiêu miểu vô cùng, thiên địa linh khí cũng mong manh đến cực điểm, tu luyện ở đây hiệu quả vô cùng kém.

Nơi này so với tưởng tượng lại càng nguy hiểm hơn nhiều, trong dãy núi có rất nhiều Hồn Thú, còn là Hồn Thú có chiến lực cực kỳ cường đại, ngay cả cường giả Chiến Tôn đều vô cùng kiêng kỵ.

Đương nhiên cũng bởi vì như thế mà nơi này cũng là một nơi lý tưởng dành cho tu sĩ, rất nhiều cường giả tiến vào nơi đây săn giết Hồn Thú để lấy Hồn Tinh bên trong.

Hồn Tinh là tài nguyên trọng yếu để tu sĩ tu luyện trên Chiến Hồn Đại Lục, bên trong Hồn Tinh ẩn chứa Hồn Lực, hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Tinh là con đường nhanh nhất để tăng lên Hồn Lực.

“Uống!”

Bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch truyền đến tiếng hét của Tiêu Phàm, chỉ thấy hắn xông ra như là Mãnh Hổ, vung quyền đánh lên một tảng đá lớn.

“Rầm!” Tảng đá kia liền bị đánh thành từng mảnh vụn.

Tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch Tiêu Phàm liền bắt đầu tu luyện, Tiêu Phàm điên cuồng tu luyện, thoáng chốc đã qua mấy ngày.

Sau khi tu luyện, Tiêu Phàm đã đạt tới Chiến Linh cảnh đỉnh phong.

” Uy lực của Chiến Kỹ Nhị Phẩm: Phá Lãng Thủ quả thực không tồi, cương nhu hòa hợp cho dù không thi triển lực lượng Chiến Hồn cũng có thể tuỳ tiện đánh

bại Chiến Linh cảnh đỉnh phong, nếu tăng thêm lực lượng Chiến Hồn thì cho dù Chiến Sĩ tiền kỳ ta cũng có thể đánh một trận.” Tiêu Phàm nhìn hai tay mình, hài lòng cười một tiếng.

Trong mấy ngày nay hắn đã tu luyện thành công mười tám loại chiến kỹ khác nhau, trong đó có sáu loại Nhị Phẩm Chiến Kỹ, mười hai loại Nhất Phẩm Chiến

Kỹ, nếu người khác nghe thấy chắc chắn sẽ tưởng ngươi là người si nói mộng.

” Bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch không phải có Hồn Thú sao? Làm sao mấy ngày nay đến một con cũng không thấy.” Tiêu Phàm cau mày tiếp tục hướng phía trước đi tới.

Đi được một đoạn, Tiêu Phàm cuối cùng cũng thấy được một đầu Hồn Thú, đó là một con Hỏa Linh Điểu Nhị Giai Sơ Giai, hơn nữa có vẻ như nó bị thương nặng, nếu như không phải đang bay trên trời thì Tiêu Phàm cũng muốn so một trận với nó.

Đột nhiên Tiêu Phàm dừng bước, Hồn Lực tản ra, lỗ tai rung động nhè nhẹ một cái.

“Là tiếng đánh nhau, hơn nữa hẳn là người cùng Hồn Thú đang chiến đấu.”

Tu giả cùng với người bình thường có khác biệt to lớn, đó chính là do tu luyện Hồn

Lực nên ngũ giác cực kỳ cường đại, cho dù không dùng mắt nhìn cũng có thể phát hiện động tĩnh xung quanh, hơn nữa còn có thể tìm chính xác nơi phát ra tiếng động.

Tiêu Phàm cẩn thận đi về phía phát ra âm thanh, thanh

âm càng lúc càng lớn, lúc này, mấy đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

Cách ba bốn chục mét có một con hổ màu đen giống như Hắc

Ngọc, thân thể dài bốn mét uy phong lẫm lẫm khiến người khác có cảm giác bị áp bách.

” Hồn Thú Nhị Giai đỉnh phong: Hắc Ngọc Hổ!” Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra con hổ màu đen kia, thực lực của nó có thể so với Chiến Sĩ đỉnh phong, lấy thực lực hắn bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của nó.

Đối diện có bốn đạo thân ảnh, hai nam hai nữ, từ bốn phương tám hướng vây công Hắc Ngọc Hổ, thực lực bốn người này cũng không tính là cao, bất luận một người đều không có khả năng một mình chống lại Hắc Ngọc Hổ.

Nhưng bốn người này phối hợp hết sức ăn ý, xem ra đã cùng nhau luyện tập một thời gian, bằng không cho dù bốn người cũng chưa chắc có thể thu phục Hắc Ngọc Hổ.

“Tô gia Tô Tuấn, Lâm gia Lâm Triều Dương?” Tiêu Phàm hơi híp mắt, trong nháy mắt nhận ra hai người trẻ tuổi trong đó.

Tên thiếu niên áo đen đại khái mười bảy mười tám tuổi, bên hông

cắm một cây chủy thủ, cho dù không dùng vũ khí nhưng công kích của hắn vẫn là mạnh nhất trong bốn người, người này chính là Tô Tuấn.

Lâm Triều Dương mặc hắc sắc trang phục, trong tay cầm một chuôi đại đao, lúc xuất lúc thu bức cho Hắc Ngọc Hổ liên tục lùi về phía sau, tại trên người Hắc Ngọc Hổ lưu lại vài đạo vết thương.

Tô gia, Lâm gia và Tiêu gia chính là Tam Đại Gia Tộc ở Tiêu Thành, luận thực lực thì Tiêu gia là đệ nhất, nhưng hai đại gia tộc kia một mực liên hợp cùng một chỗ làm cho Tiêu gia cũng có chút kiêng kị.

Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương chính là Thiếu Chủ của hai đại gia tộc này, cùng với Tiêu gia Tiêu Thiên được xưng là Tiêu Thành Tam Tiểu Thiên Tài, chiến lực mà hai người biểu hiện ra lúc này đều chính là Chiến Sĩ hậu kỳ.

“Rống ~” Hắc Ngọc Hổ gào thét, hiện tại nó đã thấm mệt, móng vuốt sắc bén không còn uy hiếp được bọn Tô Tuấn.

Nhị Giai đỉnh phong nó bị bốn tên Nhân Loại áp chế, trong lòng biệt khuất vô

cùng, mặc dù muốn chạy trốn nhưng đối phương căn bản sẽ không cho nó cơ hội.

“Chết đi!” Tô Tuấn gầm lên một tiếng ánh mắt như điện, thân hình như là đại bằng, xông lên dùng một chưởng hung hăng đập vào đầuHắc Ngọc Hổ.

“Răng rắc”, một tiến tiếng xương cốt vỡ ra, Hắc Ngọc Hổ rên một tiếng, thân hình khổng lồ như con diều đứt dây bay ra ngoài.

“Tô huynh thật lợi hại, lấy thực lực bây giờ của ngươi đoán chừng ngay cả Tiêu Thiên cũng chưa chắc là đối thủ.” Lâm Triều Dương cười cười, trong mắt lại lóe lên một tia quang mang hung ác nham hiểm.

“Lâm huynh khiêm tốn, một khỏa Nhị Giai Hồn Tinh này ta cần để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, một viên tiếp theo liền thuộc về ngươi, như thế nào?” Tô Tuấn thản nhiên nói, ngữ khí dứt khoát.

“Tô huynh, ta cũng cần nó để đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong, hay là vậy đi, ta lấy một khỏa này đột phá Chiến Sĩ đỉnh phong xong liền lập tức cùng ngươi đi tìm Nhị Giai đỉnh phong Hồn Thú khác.” Lâm Triều Dương cũng không chịu thua, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh này bọn hắn phải phí rất nhiều công phu mới có thể đạt được, lại làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế.

Hơn nữa, Nhị Giai đỉnh phong Hồn Thú thập phần khó tìm, tại bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch xem như hiếm thấy, nhưng bên trong lại không thiếu, chỉ có điều lỡ như xuất hiện một đầu Hồn Thú Tam Giai thì sao?

Trước mắt đã có một khỏa Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong, là kẻ ngu mới bỏ qua.

“Lâm Triều Dương, ngươi không nên quên một kích cuối cùng là ta

giết chết Hắc Ngọc Hổ.” sắc mặt Tô Tuấn âm trầm bất định, viên nhị giai đỉnh phong Hồn Tinh này hắn nhất định phải có.

“Nếu như không có chúng ta hỗ trợ, ngươi có thể giết chết nó sao?” Lâm Triều Dương lại nói, thân thể dường như muốn động thủ.

Vào lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang lặng lẽ tới gần thi thể Hắc Ngọc Hổ, Tiêu Phàm cách Hắc Ngọc Hổ chỉ có vài mét, lúc đầu còn làm cho hắn kiêng dè một chút, hắn tính quay người chuẩn bị rời đi nhưng lại không nghĩ tới Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương vậy mà chó cắn chó.

“Đây chính là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?” Tiêu Phàm nín thở

ngưng thần tận lực thu liễm khí tức, dùng một tay mò vào trong đầu của Hắc Ngọc Hổ.

Lúc này, một khỏa tiểu tinh thạch hắc sắc to cở nắm tay xuất hiện ở trong tay hắn, đây chính là Hồn Tinh của Hồn Thú, ẩn chứa Hồn Lực khổng lồ, đối với việc tu luyện Hồn Lực có chỗ tốt cực lớn.

“Đồ vật tốt, có viên Nhị Giai đỉnh phong Hồn Tinh này ta có thể đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ rồi.” Tiêu Phàm trên mặt vui vẻ, lặng lẽ thối lui.

Răng rắc! Thanh âm nhánh cây bị gãy vang lên, Tiêu Phàm thầm hô không tốt, quả nhiên đúng lúc này, bốn cặp mắt âm u quét đến làm Tiêu Phàm phát lãnh một trận.

Tiêu Phàm biến sắc, chân đạp Mê Tung Bộ xoay người chạy, đối diện với bốn tên Chiến Sĩ hậu kỳ, chắc chắn hắn không thể thủ thắng.

“Một tên tiểu tử Chiến Linh cảnh đỉnh phong cũng dám đoạt thức ăn trong miệng cọp?” Tô Tuấn cười lạnh, nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, chân đạp một cái cả thân ảnh đều như một đạo kiếm quang bắn ra ngoài.

“Truy!” Lâm Triều Dương cũng không chút do dự đuổi theo, Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong rất trân quý, đồ vật tới tay làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.