“Tiểu hồ ly, đừng chạy, tiểu hồ ly” – Một cái Thanh Loan bay theo sau bạch hồ lên tiếng.
Tiểu hồ thấy vậy mới quay đầu lại đáp, chỉ là nhìn cái tốc độ kia thì không ai nghĩ là nó sẽ có ý dừng lại:“Thanh Loan cô cô, ngươi đừng hòng lừa ta, ta đã quyết đi ra khỏi mảnh này rừng rậm,ta muốn xem cái kia nhân loại thế giới, ngươi mới không giữ chân được ta.” “Hồ ly ngốc, nhân loại tham lam xấu xí, lòng dạ đầy hiểm độc sao có thể so sánh vơi mảnh này rừng rậm được. Nếu còn không ngoan ngoãn quay về ta sẽ bắt buộc phải mạnh tay với ngươi”.“Hừm có ngốc ta mới quay đầu lại. Cô cô đắc tội với người rồi ”.
Nói xong hai mắt hồ mắt hồ ly có một điểm tinh quang xẹt qua. Thần thông Linh Khống phát động, chỉ thấy sau đó vô dây leo tựa như có ý thức độc xà vậy, lao ra cuốn lấy Thanh Loan, cùng lúc đó vô số cổ thụ nhao nhao chuyển động tựa như có ý thức như thế mở một con đường lớn cho tiểu hồ ly đi qua, ngay sau đó liền lập tức khép chặt lại ý đồ che lấp lấy Thanh Loan. Thanh Loan thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút tiểu kỹ làm sao chặn lại được ta, tuyệt kỹ Hỏa Phụng Liêu Nguyên.”
Thanh Loan vừa cất tiếng xong chỉ thấy xung quanh đột ngột bốc lên vô tận hỏa diễm, hỏa diễm đỏ tươi như máu mang theo từng luồng phượng hoàng khí tức thôn phệ tất cả. Nếu có người ở đây chứng kiến trận đấu này nhất định sẽ kinh ngạc mà rớt mắt, một cái tiểu hồ yêu có thể vận dụng thần thông loại có thể điều khiển vạn vật kỹ năng. Còn cái kia Thanh Loan vậy mà có thể vận dụng tuyệt kỹ của Phượng Hoàng thần tộc, phải biết rằng cái này tuyệt kỹ tối thiểu phải Thánh vực cấp Phượng Hoàng mới có thể thi triển, nếu là cái khác chủng tộc vận dụng cái này tuyệt kỹ thì nhất định phải đặt chân đến Thần vị nếu không cũng phải là bán thần cấp mang theo một tia huyết mạch Phượng Hoàng. Những đoàn dây leo cùng đại thụ kia đều vạn năm cấp bậc đại thụ, thân mình có thể nóng lạnh bất xâm, độc vào bất tử, bền bỉ có thể so sánh với Hoàng khí cấp bậc bảo vật. Vậy mà chỉ một mồi lửa mà vạn năm đại thụ, vạn năm dây leo đều hóa thành tro tàn, có thể tưởng tượng được đoàn hỏa diễm phang theo phượng hoàng khí tức kia khủng bố nhường nào. Chỉ có điều lúc này sắc mặt của Thanh Loan bỗng nhiên tối sầm lại không thấy được chút nào tự tin như lúc trước, đây là một loại cực độ cáu giận bởi vì bị trêu chọc thái độ, nếu có người quen của Thanh Loan lúc này nhìn thấy ăt hẳn sẽ kinh hô 1 tiếng bởi vì không ngờ rằng cao quý yểu điệu Thanh Loan vậy mà phát ra cái kia sắc mặt.
Thanh Loan thầm nghĩ:-Tiểu hồ ly giảo hoạt lắm, vậy mà có thể chạy ra khỏi thần thức của ta, xem ra thiên phú thần thông đã thức tỉnh, tựa hồ chủng loại thần thông của tiểu hồ còn không thấp, đường đường là hạ vị thần ta vậy mà cũng không còn tìm được dấu vết trốn chạy. Thần thức của ta có thể bao phủ mấy ngàn vạn dặm, cho dù là một cái lá rơi cũng có thể phát giác được, vậy mà còn không thể theo được tiểu hồ ly. Bằng vào tốc độ của nó còn chưa đạt tới thánh vực cấp, lại thêm việc chạy trên mặt đất làm cho tốc độ có chút bị giảm vậy mà có thể biến mất trong thoáng chốc. Xem ra nó đã thức tỉnh loại nào đó ẩn hình thiên phú thần thông, như vậy ta cơ hồ đã hết hi vọng tìm được nó.
Nghĩ đến đây sắc mặt của Thanh Loan cũng có chút tỉnh táo lại, nàng không tìm được vậy thì cho dù tiểu hồ đi vào thế giới nhân loại cũng sẽ an toàn. Nàng còn không tin cái trung thiên thế giới này sẽ có cái nào trung vị thần cấp trở lên rảnh rỗi trứng đau đi loạn khắp nơi, phải biết rằng ở trung thiên cấp thế giới,cường giả Thượng Vị Thần đã là tối đỉnh phong chiến lực, cho dù là trung vị thần cũng là một đại giáo lão tổ cấp nhân vật. Mấy kẻ như vậy cơ hồ là quanh năm ở trong môn phái thế gia để trấn thủ hoặc tu luyện, đụng phải một cái trung vị thần trở lên chiến lực so với đi đường nhặt được bảo còn muốn hiếm. Đã trung vị thần không có khả năng gặp, vậy thì hạ vị thần cơ hồ là bó tay trước thần thông của tiểu hồ, thánh vực hay bán thần cấp thì cho dù là cái lông của tiểu hồ ly cũng không chạm tới được. Càng nghĩ càng cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc Thanh loan không còn đuổi theo tiểu hồ nữa, nếu số mệnh đã định thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu tiểu hồ phải ở lại, gặp nhau là duyên số, nếu còn có duyên ắt sẽ có ngày gặp lại.
“Xem ra phải để mấy tên kia thất vọng rồi, chỉ sợ bọn chúng không dữ được bình tĩnh đi ra nhân loại thế giới để tìm tiểu hồ, không có cách, tiểu hồ quá đẹp đi, ngay cả những cái khác chủng tộc cũng bị mê luyến. Hi vọng mấy tên nhân loại sau khi chứng kiến tiểu hồ không lên cơn động dục tìm cách bắt tiểu hồ, nếu không nhất định sẽ bị tiểu hồ hố cho chết đi sống lại. Hừm, chính ta còn không biết tiểu hồ hóa hình sau sẽ như thế nào đây, rốt cuộc nó là giống đực hay cái.”
Nghĩ đến cảnh hồ ly hóa hình sắc mặt của Thanh Loan hơi có chút đỏ hồng, nàng nguyên bản cũng là một cái Thanh Loan tộc đại mỹ nữ, lại thêm thiên phú mạnh mẽ tuyệt luân, năm đó khi khắp thiên hạ cũng có thể xếp vào thập đại danh hoa. Chỉ là nàng năm đó có chút cao ngạo, mấy kẻ nam tử đến tán nàng thì nàng không thèm đếm xỉa mà chỉ quan tâm tu luyện, đến lúc đã đến bình cảnh rồi thì nàng lại định cư tại Tam Sơn sâm lâm, quanh năm chỉ nhìn thấy một đám lông lá đại yêu, nàng còn không có hạ mình tới nỗi đi quan tâm bọn lông lá đó.
Một lúc sau đợi Thanh Loan rời đi, từ dưới lòng đất một con tuyệt mỹ bạch hồ chui ra, không có đoán sai, chính là tiểu hồ khi nãy đã trốn thoát Thanh Loan. Nó vốn định ở dưới đó ẩn thân, sau đó sử dụng thần thông Mặc Linh thuật hòa vào đại địa, toàn bộ khí tức đã bị đại địa che phủ, căn bản là trừ khi nhìn bằng mắt thường thấy nó, nếu không toàn bộ khí tức sẽ bị thiên nhiên che phủ, lại thêm hỏa diễm cùng cổ thụ che lấp ánh mắt của Thanh Loan, nếu không nó cũng không thể thuận lợi dùng môn này thần thông để lẩn trốn. Không còn bị Thanh Loan truy đuổi, nó rốt cuộc cũng có thể thuận lợi nhàn nhã đi ra khỏi Tam Sơn sâm lâm, nguyên bản một ít yêu thú gặp phải trên đường đi cơ hồ là không thể thoe kịp được tốc độ của nó. Cho dù gặp phải một ít phi cầm loại Bán thần yêu thú hoặc thiên về tốc độ hình yêu thú thì nó cũng có thể sử đụng thiên phú thần thông ẩn mình đi qua. Thiên phú thần thông là một ít sinh linh bản mệnh truyền thừa kỹ năng, sử dụng là không tốn bất kỳ cái gì yêu lực pháp lực các loại, chỉ là thời gian giữa các lần sử dụng rất dài, càng là mạnh mẽ thiên phú thần thông thì thời gian hồi phục càng dài. Nếu không đám kia Phượng Hoàng vì cái gì mà có thể Niết Bàn sống lại sau khi trọng thương, thế nhưng vẫn không dám tự xưng là thiên hạ vô địch đây, người ta có thể đánh trọng thương ngươi một lần thì cũng có thể đánh trọng thương lần thứ hai, thứ ba, đến lúc đó ngươi còn chưa hồi phục thiên phú thần thông thì ha ha ha việc vui liền lớn lắm. Khác với thiên phú thần thông được sinh ra từ huyết mạch truyền thừa, thông thường thần thông sử dụng là tiêu hao đại giới nhất định, ví dụ như cái kia Chưởng Trung Phật Quốc là một môn mạnh mẽ thần thông, chỉ có điều là tiêu hao pháp lực tựu lớn lắm, cơ hồ là chỉ có Bán thần cấp phật môn la hán bồ tát mới dám sử dụng, còn đâu đám kia thánh vực cấp phật tu sử dụng không khác nào tự tìm chết. Còn cái kia công pháp,vũ kỹ,yêu kỹ, các loại kỹ năng liền chỉ là sử dụng pháp lực sau đó ảnh hưởng đến vạn vật mà gây các loại hiệu quả khác nhau. Công pháp vũ kỹ càng cao minh thì hiệu quả lại càng lớn, thậm chí một số công pháp thượng thừa có thể sánh với thần thông,chỉ cần lộ ra chút tin tức thôi cũng có thể tạo ra một trận gió tanh mưa máu. Có điều cao cấp vũ kỹ, yêu kỹ hay công pháp đều có chút yêu cầu tu vi nhất định để tu luyện, chỉ có thần thông là không nhìn tu vi pháp lực để tu luyện mà yêu cầu đối với đạo pháp cảm ngộ, dù sao thần thông cũng là điều khiển một tia pháp tắc chi lực mà công pháp võ kỹ chỉ là “ảnh hưởng” mà thôi