Chương 10: Kim Ngọc Chi

Nhìn thấy hai người Lâm Hoành đã đi xa, Lâm Hà lúc này mới đi về phía mấy người Lâm Động, cười nói: – Lâm Động biểu đệ, không sao chứ?

– Vâng, đa tạ Lâm Hà tỷ. Lâm Động gật đầu, Lâm Hà này cùng với phụ thân của nàng từ nhỏ đối với hắn cũng không tệ lắm, vì vậy quan hệ của hai người cũng coi như là tốt, chẳng qua là những năm gần đây Lâm Hà chỉ lo chăm chú tu luyện, nên thời gian nói chuyện với nhau tính ra là rất ít.

– Lúc nãy, ta đã xem đệ giao thủ cùng với Lâm Sơn, hẳn là đạt đến Thối Thể đệ tứ trọng rồi đúng không? Lâm Hà có chút kinh ngạc nói, nàng biết được thời gian tu luyện của Lâm Động thật ra vẫn chưa tới một năm, không tới một năm mà có thể đạt đến Đệ Tứ Trọng, tốc độ đó đã là tương đối không chậm rồi.

– May mắn thôi. Thối Thể đệ tứ trọng cũng không thể dễ dàng giấu diếm, dù sao đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài thân thể thôi, cho nên Lâm Động cũng cũng không có giấu diếm gì, lập tức gật đầu.

– Xem ra thiên phú tu luyện của cha đệ cũng được đệ kế thừa a. Lâm Hà cười duyên một tiếng, chợt nghiêm mặt nói: – Bất quá đệ bây giờ cùng với Lâm Hoành vẫn còn có chênh lệch rất lớn, theo ta được biết, hắn e rằng đã đạt đến Thối Thể đệ lục trọng từ ba tháng trước rồi, trong cơ thể đã sinh ra Nguyên Lực mầm mống, cho nên đệ hay là nên tận lực đừng có ngạnh đấu với hắn, để tránh phải bị thua thiệt.

– Vâng, đệ biết rồi. Lâm Động cũng không có ra vẻ cậy mạnh, hắn bây giờ đúng là còn chưa phải là đối thủ của Lâm Hoành kia, bất quá, nhưng hắn rất có niềm tin sẽ vượt qua được tên kia!

– Hì hì, vậy đệ nên cố gắng nhiều hơn nữa đi, ta cũng phải đi về rồi, Tộc Hội nửa năm nửa cũng nhanh tới thôi, đệ nên gắn sức hơn nữa nha, cha đệ thật ra rất coi trọng Tộc Hội lần này đấy. Lâm Hà cười duyên vỗ vỗ đầu Lâm Động, sau khi cùng với hai người Thanh Đàn ở bên cạnh chào hỏi một tiếng, liền xoay người hất mái tóc đuôi ngựa tiêu sái rời đi.

– Hắc hắc, Lâm Hà tỷ thật là uy phong nha, ngay cả Lâm Hoành kia ở trước mặt tỷ ấy cũng không dám lớn lối, gia gia đối với nàng cực kỳ sủng ái nàng, có đôi khi đích thân dạy võ học cho nàng. Nhìn bóng hình xinh đẹp thon thả của Lâm Hà, Lâm Trường Thương có chút hâm mộ nói.

– Là do bản thân ngươi lười biếng mà thôi. Lâm Động lườm hắn một cái, sau đó cũng không tiếp tục lưu lại nữa, dẫn Thanh Đàn xoay người rời đi, Lâm Trường Thương chạy theo một đoạn, nhìn thấy sắc trời đã chuyển tối, cũng không thể làm gì khác hơn là phải mang theo một chút không đành lòng mà rời đi.

– Lâm Động ca, thật xin lỗi a, muội sau này sẽ không bao giờ… lén đi hái thuốc nữa… Khi hai người đang đi trên sơn đạo trở về nhà, Thanh Đàn kéo kéo chéo áo của Lâm Động, đáng thương nói.

– Không có việc gì, chờ sau này huynh trở nên mạnh mẽ rồi, sẽ không để ai dám khi dễ muội. Lâm Động vốn còn muốn trách cứ một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu nữ kia, cơn tức trong đầu cũng là giảm bớt xuống, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chợt vừa vỗ ngực cười nói.

– Muội cũng muốn tu luyện. Thanh Đàn hếch hếch cái mũi thon, đột nhiên nói.

– Muội không phải nói sợ tu luyện sẽ làm cho người tu luyện trở nên xấu xí sao? Lâm Động cười nói.

– Đâu có, huynh nhìn Lâm Hà tỷ không phải là xinh đẹp như vậy sao, muội nếu như có thể được giống như tỷ ấy, Lâm Hoành kia cũng không dám khi dễ Lâm Động ca rồi. Thanh Đàn thè chiếc lưỡi phấn hồng, dáng điệu thật khả ái nói.

Lâm Động lắc đầu cười, ngón tay gõ lên cái trán bóng loáng của Thanh Đàn, nói: – Sau khi trở về đừng có nói chuyện ngày hôm nay đó, có biết không?

– Nha… Thanh Đàn nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm kéo dài quanh quẩn ở trên sơn đạo.

***

Tuy nói Lâm Động cùng Thanh Đàn đều chưa từng nói đến chuyện lúc xế chiều, bất quá chuyện này hiển nhiên cũng không thể giấu diếm được bao lâu.

– Lúc xế chiều ngươi lại cùng huynh đệ Lâm Sơn đánh nhau hả? Lúc cơm tối, Lâm Khiếu đặt chén đũa trong tay xuống, thản nhiên nói.

Nghe được lời này, Lâm Động cùng Thanh Đàn ở bên cạnh thân thể nhất thời căng thẳng lên, Liễu Nghiên ở một bên cũng bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ nhìn hai người một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Cha, chuyện không liên quan đến Lâm Động ca, là ta… Thanh Đàn e sợ nói.

Lâm Khiếu liếc hai người một cái, trên khuôn mặt không có quá lớn ba động, ánh mắt của hắn chẳng qua nhìn chằm chằm Lâm Động, nói: – Nghe nói, ngươi đã đánh bại Lâm Sơn?

Lâm Động khẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể gượng cười gật đầu.

– Đưa tay cho ta xem. Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Khiếu trong mắt nhất thời nổi lên vẻ ba động, hắn vươn thủ chưởng to lớn ra, trực tiếp cầm lấy cánh tay của Lâm Động, nhẹ nhàng điểm một cái, trên khuôn mặt bình thản rốt cục thì hiện lên một tia vui mừng khó có thể che dấu: – Thối Thể đệ tứ trọng rồi sao?

– Dạ. Lâm Động lần nữa kiên trì gật đầu.

– Ha ha, tốt! Nhận được xác nhận từ Lâm Động, Lâm Khiếu rốt cục thì cười lớn thành tiếng, trong tiếng cười đầy rẫy vẻ vui mừng cùng thích ý.

Nhìn thấy Lâm Khiếu cười vui vẻ như thế, trong lòng Lâm Động cũng là thở phào nhẹ nhõm, xem ra là sẽ không bị mắng rồi…

Liễu Nghiên ở một bên, nhìn thấy Lâm Khiếu đang cười sung sướng, cũng là không khỏi hé miệng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy sủng ái, trong nội tâm của nàng rõ ràng Lâm Khiếu đối với Lâm Động dốc vào tâm huyết lớn đến cỡ nào, hắn cho là năm đó, hắn làm cho Lâm Gia tổn thất đi một thiên tài, cũng như chôn vùi hi vọng của Lâm Gia, cho nên với tính cách có chút bướng bỉnh của hắn, những năm này hắn vẫn luôn muốn trả lại Lâm Gia một thiên tài, mà hắn chờ đợi nhất chính là một thiên tài – tất nhiên là Lâm Động.

– Ngươi tiến vào Đệ Tam Trọng tựa hồ cũng mới chừng có mười ngày thời gian đúng không? Làm sao lại nhanh như vậy? Ngoài việc vui mừng, Lâm Khiếu đột nhiên có chút nghi ngờ nói, chừng mười ngày thời gian, bắt đầu từ Đệ Tam Trọng đạt tới Đệ Tứ Trọng, tốc độ đó thực sự là quá nhanh, mà Lâm Động cũng không có dựa vào linh dược nào, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy?

– Con cũng không biết… Từ sau khi ăn Xích Tham lần trước, con cảm giác lúc tu luyện bình thường hiệu quả tựa hồ tốt lên rất nhiều. Nghe Lâm Khiếu hỏi đến vấn đề này, Lâm Động trong lòng giật mình, ở trong nội tâm sau khi chần chờ một chút, rốt cục vẫn bày ra mặt không đổi sắc mà nói dối, chẳng biết tại sao, hắn luôn là cảm thấy, bí mật của Thạch Phù, tốt nhất là không nên tùy ý bộc lộ, nếu không, chỉ sợ sẽ có đại họa lâm đầu.

– Nga? Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng nhíu nhíu mày, Xích Tham bất quá chỉ là linh dược Nhất phẩm, làm sao có thể có hiệu quả lớn như vậy được?

– Chẳng lẽ nguyên nhân là thân thể Động nhi hấp thu đối với linh dược đặc biệt mạnh sao? Ta từng nghe nói qua có một ít người gặp may mắn, mức độ hấp thu của thân thể đối với linh dược so với người thường mạnh hơn mấy lần.

Liễu Nghiên ở một bên cười nói.

– Ừ, có lẽ là do nguyên nhân này. Lâm Khiếu cũng gật đầu, hắn cũng nghe nói qua chuyện như vậy, bất quá nếu như Lâm Động thật sự có thể chất kỳ dị như loại này mà nói…, vậy tốc độ tu luyện như thế này… cũng tịnh không phải là tự nhiên mà có.

– Xem ra trước kia cũng thật sơ sót a, Động nhi nếu thật sự có được thiên phú này, muốn ở Tộc Hội lấy được thành tích tốt, cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra. Lâm Khiếu vui mừng cười một tiếng, bàn tay thò trong ngực mò mẫm một lát, sau đó lấy ra một cái khăn vải, cẩn thận đem đặt ở trên bàn mở ra, nhất thời một cổ mùi thơm tràn ngập ra, một gốc cây cùng với cành khô màu vàng nhạt xuất hiện ra trong mắt mấy người.

Cành khô toàn thân vàng óng ánh, song ở bên trong lớp vàng óng ánh đó, cũng là có thể nhìn thấy được chất lỏng màu xanh biếc nhàn nhạt đang chậm chạp di động, giống như một loại ngọc tủy vậy.

– Đây là… Nhị phẩm linh dược – Kim Ngọc Chi? Nhìn thấy cành khô màu vàng này, Liễu Nghiên nhất thời che miệng kinh hãi nói.

– Đây chính là Nhị phẩm linh dược sao? Lâm Động cũng là tò mò rồi nhìn thoáng qua cành khô màu vàng kia, sau đó khóe miệng âm thầm khẽ hếch lên, vật này mặc dù nhìn như bất phàm, bất quá tựa hồ linh khí ẩn chứa trong đó, như cũ vẫn còn kém cái thần bí chất lỏng thẩm thấu ra ở trong Thạch Phù.

– Ha hả, ngày hôm qua đi một chuyến vào trong núi, vận khí không tệ, gặp được vật này, Liễu Nghiên, ngày mai liền đem Kim Ngọc Chi này sắc cho Động nhi uống. Lâm Khiếu cười nói, song không có cười bao lâu, sắc mặt liền hơi tái đi, kịch liệt ho khan hai tiếng.

– Cha, ta không cần, cha hay là cầm lấy để chữa thương đi. Thấy thế, Lâm Động vội vàng nói.

– Không có việc gì, lúc lấy thuốc gặp phải một con súc sinh khó dây dưa nên giao thủ làm động khí huyết mà thôi, không có gì đáng ngại, hơn nữa tổn thương của cha cũng đã nhiều năm như vậy, những thứ linh dược này, cũng đã không có tác dụng quá lớn. Lâm Khiếu khoát tay áo, nói: – Còn có mấy tháng nữa là tới Tộc Hội rồi, trong khoảng thời gian này, ngươi nên tận lực tu luyện đi, chuyện linh dược, cha sẽ nghĩ biện pháp.

Nhìn thấy trên khuôn mặt Lâm Khiếu mà thường ngày có chút nghiêm nghị lộ ra nụ cười, ánh mắt Lâm Động có chút đỏ lên, chợt không nói thêm gì nữa, khe khẽ gật đầu, sau đó hắn thì thầm ở trong lòng, lẩm bẩm tự nói: – Cha, yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngài thất vọng.

– Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải tu luyện. Lâm Khiếu phất phất tay, nói.

– Dạ

Lâm Động đáp một tiếng, sau đó cùng với Thanh Đàn rời bàn ăn, sau khi đi ra khỏi cửa phòng, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Lâm Khiếu ở bên trong, tiếng cười như vậy bọn họ đều là thật lâu chưa nghe được…

Nắm nhẹ quả đấm, Lâm Động quay đầu sang, vừa định bảo Thanh Đàn cũng nên đi trở về nghỉ ngơi, nhưng lại thấy vào thời khắc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như một loại phấn ngọc được mài dũa tỷ mĩ của nàng bất chợt xanh mét trắng bệch, một tia hàn khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được đang chậm rãi từ trong cơ thể kia thẩm thấu ra, làm cho mặt đất ở phụ cận, cũng là xuất hiện vụn băng nhỏ.

– Nguy rồi… Hàn khí lại phát tác!

Nhìn thấy Thanh Đàn bất chợt xảy ra biến cố này, sắc mặt Lâm Động cũng chợt biến đổi.