Ánh mắt Triệu Vinh hơi trầm xuống, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Bởi vì trước đó lão đã chứng kiến quá trình chiến đấu giữa Công Phu Tiểu Dăng và hán tử râu quai nón.
Vừa rồi tốc độ và sức mạnh của nó cũng chỉ tương đương với chiến sĩ cấp 2 thôi.
Nhưng hiện tại lại tăng trưởng tới mức độ ngang bằng với chiến sĩ cấp 3!
Tốc độ tăng trưởng này khiến cả Triệu Vinh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lâm Lăng đã sớm phát hiện Triệu Vinh đã đến.
Tuy để lộ thực lực có chút mẫn cảm, nhưng cũng không sao cả.
Đúng lúc có thể mượn cơ hội này để nhận bổng lộc mình nên có được.
“Đại quản gia, nếu đã tới rồi thì nói về chuyện sổ sách chút đi.
” Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt nói.
Triệu Vinh hơi kinh ngạc.
Độ nhạy bén của tiểu tử này cũng rất mạnh.
“Làm sao ngươi phát hiện được lão phu?” Triệu Vinh cười ha ha, tò mò dò hỏi.
“Tiếng bước chân.
”
Lâm Lăng bình tĩnh nói: “Tuy rằng ta không nhìn thấy, nhưng tiếng bước chân của mỗi người đều có khác biệt rất nhỏ.
”
Cách nói này thật hợp tình hợp lý, cũng không làm Triệu Vinh hoài nghi.
“Thính lực của ngươi không tồi, dựa vào tiếng bước chân để nhớ kỹ người khác, quả thật là một phương pháp hay.
” Triệu Vinh tán thưởng một tiếng, chợt mỉm cười bước vào trong cánh cửa.
“Đại quản gia!”
Nhìn thấy Triệu Vinh đi đến, lúc này Trần Tứ mới bình tĩnh lại, vội vàng kính sợ hành lễ.
Triệu Vinh cũng không để ý tới hắn ta, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và Công Phu Tiểu Dăng đậu trên vai hắn.
Còn Lang Chu thì luôn ẩn nấp trong túi nên khó có thể quan sát thấy.
Nhưng sự kiện trong nhà tắm đêm qua của đám người nhị quản gia Tần Trì và hán tử râu quai nón vừa rồi bị trúng độc, Triệu Vinh biết đó là do năng lực đáng sợ của Lang Chu.
“Tên này nói thời gian qua lâu quá rồi, không thể tìm được sổ sách nửa năm bổng lộc mà ta chưa nhận ở Triệu phủ.
”
Lâm Lăng quay mặt về hướng Triệu Vinh, dò hỏi: “Ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Triệu Vinh phụ trách quyền hành tài chính của Triệu gia, hắn cảm thấy trực tiếp nói với lão càng có tác dụng.
“Tìm không thấy sổ sách?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Triệu Vinh lập tức trầm xuống.
Lão nhìn về phía Trần Tứ, nhíu mày chất vấn: “Mỗi một mục chi ra nhập vào của phòng tài vụ đều được ghi chép trong hồ sơ, sao lại không tìm thấy hả?!”
“Chuyện này! Ta! ”
Đối mặt với lời chất vấn của đại quản gia, Trần Tứ khẽ run trong lòng, ú a ú ớ nói không mm lời.
“Lập tức lấy hết sổ sách của các thành viên gia tộc ra, lão phu muốn đích thân xem qua!” Hiển nhiên Triệu Vinh đã đoán được điều gì đó, lập tức nặng nề quát.
Nhờ sức ảnh hưởng xây dựng nhiều năm qua, lúc này sao Trần Tứ còn dám chậm trễ khi đối mặt với mệnh lệnh của Triệu Vinh, hắn ta vội vàng lấy ra một quyển sổ thật dày từ trên kệ.
Triệu Vinh mở ra lật xem, rất nhanh đã tìm được ghi chép nhận tiền nửa năm qua của Lâm Lăng.
Tư liệu trên đó lại ghi là mỗi tháng đều đã nhận!
Ong ——!
Công Phu Tiểu Dăng bay một vòng qua đó, cũng truyền thông tin trên quyển sổ lại vào đầu Lâm Lăng.
“Tiểu Tứ, hôm nay ngươi phải cho lão phu một lời giải thích hợp lý!”
Sắc mặt Triệu Vinh lập tức trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào Trần Tứ, lạnh lùng quát mắng: “Đây rốt cục là thế nào?”
“Còn cần giải thích sao, đương nhiên là lén nuốt tiền của ta rồi.
” Lâm Lăng lạnh nhạt nói, sau đó tiện tay kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, chuẩn bị xem Triệu Vinh giải quyết như thế nào.
“Ta! ”
Mắt thấy chuyện ăn chặn đã bị bại lộ, vẻ mặt Trần Tứ mang đầy hoảng loạn, đôi tay cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn ta có chết cũng không thừa nhận, thậm chí bôi nhọ Lâm Lăng đã lấy tiền rồi, chẳng qua là tới đây lừa thêm.
Nhưng hiện tại, Lâm Lăng không chỉ là một pháp sư, cộng thêm sự kinh sợ Công Phu Tiểu Dăng mang đến vừa rồi, sao hắn ta dám nói bậy bạ nữa.
“Đại quản gia, ta không nên tham tiền ăn chặn.
”
Ngay lập tức, Trần Tứ trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mặt mày đưa đám mà lên tiếng xin tha: “Xin ngài cho ta một cơ hội, lần sau ta tuyệt đối không dám nữa.
”
Sau khi đã xác định thật hư, Triệu Vinh lập tức giận dữ, nặng nề quát mắng: “Lập tức dâng trả tất cả ba vạn lượng, nếu không chặt đứt đôi tay!”
Nghe thế, Trần Tứ sợ tới mức chảy ròng mồ hôi lạnh, vội vàng móc ra ba tờ kim phiếu từ túi áo.
Hắn ta biết rõ thủ đoạn của Triệu Vinh, từ trước đến nay thưởng phạt phân minh.
Nếu không lấy ra được ba vạn lượng ăn chặn của Lâm Lăng, kết cục của hắn ta tuyệt đối sẽ rất thê thảm.
“Về sau không được bước vào Triệu phủ nửa bước, cút!” Triệu Vinh lạnh lùng quát.
“Vâng, vâng! ”
Trần Tứ như được đại xá, lập tức sợ hãi tháo chạy ra khỏi phòng tài vụ.
Sau khi đã thanh lý môn hộ, lúc này Triệu Vinh mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Lăng ngồi bên cạnh vẫn luôn xem diễn.
“Xin cô gia chớ nói chuyện của hôm nay ra ngoài, lão phu có thể bồi thường gấp đôi bổng lộc nửa năm của ngài.
”
Trên mặt Triệu Vinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Có thể nói nhiều năm qua dưới sự quản lý của lão, sổ sách phòng tài vụ luôn gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Nhưng lần này Trần Tứ ăn chặn, nếu truyền ra thì chắc chắn sẽ để lại một vết nhơ cực lớn trong sự nghiệp gần như hoàn mỹ của lão.
Lâm Lăng nghe vậy thì nhướng mày một cái.
Xem ra lão nhân này rất coi trọng thanh danh của bản thân.
Cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ như vậy trong lòng, Lâm Lăng nở nụ cười: “Dễ thương lượng thôi, nhưng ta muốn gấp mười lần.
”
Cái gì?!
Nghe Lâm Lăng vừa mở miệng đã muốn gấp mười lần, Triệu Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, gấp mười lần bổng lộc nửa năm chính là ba mươi vạn lượng!
Trừ ba vạn ra, hiển nhiên con số đền bù là do lão phải tự móc tiền túi ra.
“Không có khả năng, nhiều nhất là năm lần!” Trên mặt Triệu Vinh là một màu xanh mét, chém đinh chặt sắt mà nói.
“Thành giao.
” Lâm Lăng lập tức chốt lại.
Sở dĩ mở miệng đòi gấp mười lần, chẳng qua là vì nâng giá cho dễ cò kè mặc cả mà thôi.
Năm lần bồi thường tương đương với mười lăm vạn lượng.
Tính ra đã là cực kỳ khả quan.
Sau đó, Triệu Vinh tim như bị đao cắt mà đưa mười lăm vạn lượng kim phiếu cho Lâm Lăng.
“Cảm tạ.
”
Lâm Lăng nhếch miệng cười, lập tức xoay người rời đi.
“Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
”
Triệu Vinh thầm thở dài trong lòng, vì bảo toàn danh dự, bồi thường lần này chỉ có thể do lão tự móc tiền túi ra.
Ban đầu gia chủ chẳng qua chỉ dặn dò là âm thầm quan sát Lâm Lăng.
Tuy thật sự đạt được không ít tin tức, nhưng cũng vì thế mà bị Lâm Lăng tàn nhẫn làm thịt một mớ, lão cảm thấy mình mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, Lâm Lăng cầm một đống kim phiếu đi ra khỏi khu vực Bắc viện, sau đó đến thẳng hắc điếm.
Mười lăm vạn lượng, tiến hóa động vật một hai lần là dùng hết, căn bản không thể thỏa mãn dã tâm hùng mạnh lên của Lâm Lăng.
Hiện tại thứ hắn đang thiếu nhất là tiền, hơn nữa thời gian cấp bách.
Bởi vì hai tháng sau chính là ngày Triệu Ngọc Nhi đưa ‘Hưu thư’ cho hắn.
Trước lúc ấy nhất định phải tích lũy đầy đủ tư sản!
Trên đường đi đến hắc điếm, Lâm Lăng quẹo vào một cửa hàng trang phục.
Khi trở ra, Lâm Lăng đã mặc một bộ áo choàng màu đen thật rộng, hoàn toàn giấu đi thân hình của hắn.
Sau đó hắn lại đến cửa hàng dụng cụ bên cạnh để mua một cái mặt nạ kim loại, đeo lên trên mặt.
Với cách giả trang này, chỉ cần không lên tiếng thì cho dù là cha mẹ ruột cũng khó có thể nhận ra hắn.
Đương nhiên, Lâm Lăng cũng không có khả năng giả làm người câm.
Cổ họng của hắn khẽ nhúc nhích, sau khi tìm được một âm điệu có thể chấp nhận được, hắn quyết định dùng nó làm giọng nói của ‘Kinh Kha’.