Nếu đầu hắn cũng bị hắc khí hoàn toàn bao trùm, như vậy thì có thể tưởng tượng được kết quả, tất nhiên sẽ bị linh thú đáng sợ kia xâm nhập!
Làm sao bây giờ?
Trong lòng Lâm Lăng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mười vạn lượng, hắn phải tìm ai để đòi bây giờ?
Lập tức, Lâm Lăng mạnh mẽ ổn định tâm trí, bộc phát ra lực lượng của “nghèo khó”, một lần nữa cứng rắn cắm thanh kiếm gãy kia vào trong khe đá.
Khi nguy cơ được loại bỏ, Lâm Lăng giống như mất hết sức lực mà đặt mông ngồi trên mặt đất, không khỏi trộm lau một ít mồ hôi lạnh.
“Không thể tưởng tượng được bên trong thanh kiếm gãy này, lại phong ấn một con linh thú!”
Lâm Lăng nhíu mày, xem ra thanh kiếm trong đá này, chỉ sợ là một loại linh khí tà ác.
Tuy nhiên thợ rèn Người Lùn không hề hay biết gì về cảnh tượng nguy hiểm đáng sợ hắn vừa trải qua.
Chỉ thấy Lâm Lăng đột nhiên ngã nhào ngồi trên mặt đất, dường như vì hành động rút thanh kiếm gãy ra bị ảnh hưởng không nhẹ.
Đối với vấn đề này, thợ rèn Người Lùn âm thầm nuốt nước bọt, càng nghĩ càng sợ.
Rõ ràng hắn cũng chưa từng đoán được, thanh kiếm trong đá không những tự mình nhận chủ thế nhưng còn có thể tấn công nhập vào chủ nhân.
Nếu như mình lúc đó cưỡng ép thanh kiếm nhận chủ, hậu quả chẳng phải sẽ càng thảm hại sao?
“Thôi…”
Trong lòng ngẫm nghĩ, thợ rèn Người Lùn thở dài một tiếng.
“Nếu vật này đã muốn nhận chủ, chứng tỏ ngươi có duyên với nó, coi như ta tặng ngươi.”
Hắn nhìn về phía Lâm Lăng, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Hiển nhiên, hắn đã có ý định từ bỏ thanh kiếm trong đá.
“Đa tạ đã tặng.”
Nghe được lời nói của thợ rèn Người Lùn, trong lòng Lâm Lăng vui vẻ, vội vàng đứng dậy, chắp tay ôm quyền.
Lần này, hắn trả mười vạn lượng để mở khóa, cuối cùng cũng không thua lỗ.
Còn về thanh kiếm trong đá, thật sự quá mức tà ác, chỉ có thể chờ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ vào đêm nay, quay lại giải quyết nó sau.
“Ngũ lão bản, về sau có sủng vật mới, ta sẽ lại đến thăm, cáo từ.”
Lâm Lăng mỉm cười nói với thợ rèn Người Lùn.
Sau đó, dưới ánh mắt quái dị của người phía sau, hắn dẫn Công Phu Tiểu Dăng rời đi luyện khí phường.
Đi ra khỏi cửa hàng, bầu trời đã hoàn toàn tối.
Thời gian để hoàn thành nhiệm vụ đã không còn nhiều lắm.
Lúc này, Lâm Lăng bước nhanh đi về hướng Tây của thành.
Chợ ngầm của thành, nằm ở quảng trường phía Bắc của Thành Thiên Vũ.
Cái gọi là “ngầm” không có nghĩa là xây dựng ở dưới mặt đất, mà còn có ý nghĩa là chỉ sự hắc ám.
Bởi vì, khu vực đó chính là hội họp, giao tiếp của nhiều thế lực trong thành, bên trong ngư long hỗn tạp (*tốt xấu lẫn lộn), các loại thế lực rắc rối phức tạp, nước rất sâu.
Trong nhiều năm qua, các thế lực đấu tranh gay gắt, ai cũng không thể một mình nuốt hết khu vực đó.
Dần dà lâu ngày, các gia tộc đều ở chợ thành lập sản nghiệp, nhưng cũng cực ăn ý, hình thành một sự cân bằng kỳ lạ.
Và trong một số thứ được bán, hầu hết đều không có nguồn gốc rõ ràng, nhưng vẫn bán được thuận lợi.
Cho nên cũng vì điều này mà nơi đây được đặt tên là chợ ngầm, dần dần trở thành nơi giao dịch, sáng tạo ra lợi ích kinh tế lớn nhất của cả thành Thiên Vũ.
Khi Lâm Lăng đến với cửa chính của chợ ngầm, nhìn dòng người đông đúc cùng với âm thanh ồn ào trong đó, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Tại thời điểm này, tuy màn đêm đã buông xuống, nhưng nơi đây vẫn tấp nập xe ngựa qua lại, đèn đuốc sáng trưng.
Sự nổi tiếng đáng sợ này quả thực xứng đáng là nơi buôn bán lớn nhất thành Thiên Vũ.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều thế lực cho dù tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, cũng đều muốn từ giữa vớt được chút lợi ích.
Dựa vào tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá lướt qua chợ ngầm.
Hắn xuyên qua đến thế giới này, cũng được một thời gian không hề ngắn.
Nhưng mà mấy năm nay, bởi vì nguyên nhân bị mù, đây thật ra là lần đầu tiên hắn đến loại địa phương này, đối với sự náo nhiệt của nơi này, có chút mới lạ.
Sau đó, Lâm Lăng đi sâu vào bên trong của chợ ngầm.
Từng gian hàng đều rực rỡ muôn màu, Lâm Lăng nhìn mà hoa cả mắt.
Chỉ đi dạo qua một ngã tư đường, hắn đã bị dòng người sôi sục chen chúc đến quần áo xộc xệch.
Hơn mười phút sau, Lâm Lăng cuối cùng dừng lại bước chân, đứng lại ở một nhà lầu rất lớn ở phía cuối ngã tư đường.
Nơi này là trung tâm giao dịch của chợ ngầm, cũng là địa điểm chỉ định cho nhiệm vụ ám sát lần này của hắn.
Ở trong đó không phải bán hàng hóa như các cửa hàng khác.
Nó được giao dịch dưới hình thức đấu giá, ai ra giá cao người đó mua được hàng.
Lúc này, ở ngoài cửa lớn màu đen của nhà lầu, có không ít bóng dáng ra vào.
Nhưng mà cách ăn mặc của những người này, phần lớn đều giống như Lâm Lăng, đội nón tre màu đen giả vờ bí ẩn, hoặc là mặc một áo choàng khổng lồ, làm cho mọi người không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt.
“Sắp bắt đầu rồi.”
Lâm Lăng hít sâu một hơi, đè nén tâm tình có chút khẩn khương, thong dong đi vào cửa lớn.
Bên trong cánh cửa, có chia thành một số lối vào, mỗi lối đi đều có một điểm thu phí vào cửa.
Địa điểm cao cấp như này, không phải là bất cứ người bình thường nào đều có thể đi vào, muốn tham dự thì nhất định trước tiên phải trả tiền mua vé.
Và những lối vào này, có sự phân biệt đẳng cấp cao và thấp hơn.
Do lối đi cấp thấp thì rẻ hơn, nên dòng người trông đông đúc hơn.
Để tiết kiệm tiền, thì đương nhiên Lâm Lăng sẽ chọn lối vào cấp thấp.
“Chủ nhân, tìm thấy con mồi.”
Nhưng vào lúc này, trong đầu truyền đến tin tức từ Công Phu Tiểu Dăng.
Trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, từ tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Mã Phi Vũ.
Hắn thấy tên kia đi vào một cái lối vào cấp cao.
Kiếm khách “Lý Khôn” theo sát phía sau.
“Xem ra không có cách nào tiết kiệm được số tiền này này.”
Lâm Lăng cười tự giễu.
Bởi vì không rõ ràng cách bố trí trong địa điểm đấu giá như thế nào, để tiếp cận Mã Phi Vũ, chỉ có thể đi vào cùng một lối vào với hắn.
Lối vào cấp cao, có nghĩa là vị trí tốt hơn.
Khi hắn hỏi giá cả, hóa ra chỉ phải trả một ngàn lượng mà thôi.
Mức giá này, nếu là trước kia, Lâm Lăng có lẽ còn có thể đau lòng.
Nhưng bây giờ hắn cũng có tài sản là tám mươi ngàn lượng, chút tiền nhỏ này, vẫn có đủ khả năng chi trả.
“Hàng thứ hai, số 88.”
Lâm Lăng nhìn vào tấm vé, con số này không tệ.
Sau đó, hắn đi dọc theo lối vào đến cuối, tiến vào một cách thuận lợi.
Trong chốc lát, một phòng đấu giá khổng lồ xuất hiện trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng.
Không gian vô cùng rộng rãi có đủ sức chứa hàng nghìn người! Toàn bộ hội trường được thiết kế hình nan quạt, sắp xếp một loạt dãy ghế bao phủ xung quanh.
Hàng ghế của khách quý được xếp ở hàng đầu, chỗ ngồi cao cấp và sang trọng, sofa giống như được bọc bằng da thật, rộng rãi và thoải mái.
Lâm Lăng tìm số chỗ ngồi, và phát hiện chỗ ngồi của Mã Phi Vũ cách chỗ hắn không xa, cách nhau bảy tám ghế.
“Lão Lý, tên kia cũng đến đây.”
Lúc này, Mã Phi Vũ cũng chú ý tới sự xuất hiện của Lâm Lăng.
Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên âm u, lạnh lùng, cười lạnh nói: “Đến đúng lúc, bồn thiếu gia đã nói khi gặp lại, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”
“Thiếu gia, không được xúc động.”
Lý Khôn lắc đầu, trầm giọng khuyên nhủ: “Đây là trung tâm của nơi giao dịch, gây sự ở đây, chỉ sợ sẽ khiến cho ban tổ chức không hài lòng.”
Nghe vậy, Mã Phi Vũ nhướng mày, sự kiêu ngạo trong mắt thế nhưng đột nhiên suy yếu không ít.
Rõ ràng đối với thế lực của bên tổ chức ở trung tâm giao dịch, hắn có chút kiêng kị.
Dù sao có thể tổ chức hội đấu giá ở loại địa phương như chợ ngầm này, không thể nghi ngờ là có bối cảnh cường đại.
Nếu không, hầu hết sẽ xuất hiện một ít tình huống mạnh mẽ cướp đoạt vật phẩm đấu giá, không có trật tự.
Và cổ đông lớn nhất của tổ chức này, chính là Lâm gia.