Khương Trường Sinh nhíu mày, vươn mình nhảy xuống, giống như một con Bạch Hạc nhẹ nhàng hạ xuống, Thanh Khổ đã thành thói quen về thân pháp của hắn, lập tức dẫn đường.
Hai người cấp tốc tới trước Minh Tâm điện, đại bộ phận đệ tử tụ tập ở chỗ này, không có tới hoặc là phụ trách xem thủ sơn môn, hoặc là phụ trách chiêu đãi khách nhân.
Trong điện, Thanh Hư đạo trưởng đưa lưng về phía bọn hắn, nắm trong tay một phong thư, yên lặng không nói.
Mạnh Thu Sương cắn răng nói:- Sư phụ, đồ nhi đi tìm hắn.
Khương Trường Sinh kinh ngạc, Mạnh Thu Hà xuống núi không mang theo muội muội của mình?Thanh Hư đạo trưởng thở dài một hơi.
– Không cần, tôn trọng hắn đi, Thu Hà và Trường Thanh khác biệt, cũng không phải đầu nhập vào Ma Môn, hắn chỉ muốn cầu lấy lực lượng lớn hơn, nhiều khi ngày sau các ngươi còn có thể tái kiến hắn ở kinh thành.
Hắn xoay người lại, nhìn về phía các đệ tử.
Khương Trường Sinh nhìn biểu lộ bình tĩnh của hắn, xem ra đã sớm có suy đoán.
– Vị trí đại đệ tử cứ giao cho Thu Sương đảm nhiệm đi, đệ tử khác theo thứ tự tăng lên danh phận.
Thanh Hư đạo trưởng mở miệng phân phó.
Khương Trường Sinh biến thành Nhị sư huynh, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, tốc độ tấn thăng này cũng quá nhanh đi.
Không phải lại chờ thêm hai năm thì hắn liền thành đại sư huynh đó chứ?- Trường Sinh, đi theo ta.
Thanh Hư đạo trưởng vung lên phất trần, quay người rời khỏi, Khương Trường Sinh nghe xong, vội vàng đuổi theo.
Đệ tử khác thì tiếp tục thảo luận chuyện Mạnh Thu Hà xuống núi.
Xuyên qua Minh Tâm điện, tiến vào một đầu hành lang thật dài, ngoại giới náo động dần dần đi xa, Khương Trường Sinh miên man bất định đi theo sau lưng Thanh Hư đạo trưởng, không biết sự phụ muốn nói gì.
Khương Trường Sinh vẫn hết sức muốn biết Thanh Hư đạo trưởng có biết được thân thế của hắn hay không, lại có ý kiến gì không, như vậy mới quyết định được như thế nào có thể báo thù.
Hắn còn không xác định trong kinh thành có người có thể địch nổi mình hay không, nhất định phải cẩn thận.
Một đường đi vào một tòa đình viện u tĩnh, sân nhỏ không lớn, tọa lạc một gốc cây già, thân cây uốn lượn như thân rồng, cành lá rậm rạp tung bay theo gió, trên mặt đất đã chồng chất lên một vòng lá vàng.
Thanh Hư đạo trưởng dừng lại, nhìn cây già, chậm rãi mở miệng nói:- Trường Sinh, có nghĩ đến xuống núi?Khương Trường Sinh sửng sốt, vội vàng hỏi:- Vì sao sư phụ muốn đuổi ta xuống núi?Hắn không ngờ Thanh Hư đạo trưởng lại có ý này.
Thanh Hư đạo trưởng bình tĩnh nói:- Nếu như ngươi không muốn xuống núi, ngày sau có nguyện làm trụ trì Long Khởi quan?Trụ trì chính là chủ nhân đạo quan, trong Đại Cảnh triều cũng có thể trực tiếp xưng là đạo trưởng.
Trở thành trụ trì Long Khởi quan?Khương Trường Sinh chần chờ, không trả lời ngay, nếu nói không ngờ, đó là không có khả năng, hắn tự nhận thực lực đã là mạnh nhất Long Khởi quan, không có người càng có tư cách hơn hắn, chẳng qua là hắn không có dự liệu được nhanh như vậy sẽ phải đối mặt với việc này.
Long Khởi quan cũng không tính là quyền lực cơ cấu gì, không có lục đục với nhau, đệ tử thanh tâm quả dục, đạo trưởng tự nhiên không cần thiết thăm dò đệ tử.
Khương Trường Sinh trả lời:- Vì đạo quan hiệu lực, ta tự nhiên nguyện ý, bất quá tuổi ta còn nhỏ, sợ không thể đảm nhiệm, Đại sư tỷ càng thích hợp hơn ta, mà vì sao sư phụ hỏi như vậy, ngài còn có thể tiếp tục làm rất nhiều năm.
Thanh Hư đạo trưởng nâng tay phải lên, ống tay áo hạ xuống, lộ ra bàn tay đầy mạch máu màu đen, thật giống như bị từng đầu hắc trùng bò đầy mặt ngoài làn da, còn đang ngọ nguậy, kinh dị đáng sợ.
Khương Trường Sinh nhíu mày.
Thanh Hư đạo trưởng bình tĩnh nói:- Loại độc này chính là độc vật chí tà của Ma môn, dù cho là chân long khí cũng không cách nào tiêu trừ, vi sư sống tối đa năm năm, cho ngươi thêm thời gian năm năm, ngươi làm tốt chuẩn bị gánh chịu chức trách trụ trì, còn về đại sư tỷ ngươi, nàng là nữ lưu, dung mạo xuất chúng, lại cùng là thân huynh muội của Thu Hà, nếu làm trụ trì, nhất định rước lấy tai hoạ.
Khương Trường Sinh cảm thấy có lý, bản thân Long Khởi quan ở vào trung tâm quyền lực Đại Cảnh triều, thường xuyên có quan lại quyền quý đến đây làm khách, một trụ trì mỹ mạo xác thực sẽ chọc tới rất nhiều phiền toái.
Năm năm! Năm năm sau, hắn hai mươi mốt tuổi, quá sớm đi.
Khương Trường Sinh mặc dù không từ chối làm trụ trì, nhưng cũng không muốn quá sớm bận rộn, hắn trước mắt chủ yếu muốn dùng thời gian của mình vào việc tu hành.
– Thật không có thuốc nào cứu được sao?Khương Trường Sinh nhíu mày hỏi.
Thanh Hư đạo trưởng lắc đầu bật cười nói:- Chuyện không có tuyệt đối, chẳng qua là chưa có giải dược, Trường Sinh, lấy đó mà làm gương, bớt trêu chọc Ma Môn, vô luận là tốt là xấu, người nghịch thiên hạ đại thế, tổng sẽ mang đến vận rủi cho người bên cạnh.
Khương Trường Sinh truy vấn:- Vì sao nói như vậy, Ma Môn có lai lịch gì đặc thù?.