Chương 11

Nha hoàn đi vào phòng, cẩn thận đặt từng món đồ trước mặt ba người.

Bàn tay thoăn thoắt mở từng chiếc hộp ra.

Bên trong là áo gấm quần lụa, vài đôi hài được thêu tinh xảo cùng những món trang sức làm người ta loá cả mắt.
Dạ Thiên nhìn đống đồ Hàn Hạo mang tới, đảo mắt nhìn sang phản ứng của nàng.

Hàn Hạo đúng là tay làng chơi, những món đồ trước mắt cũng đủ khiến bất cứ cô nương nào chết mê chết mệt.
Vân Hy khá bất ngờ với những thứ loá mắt trước mặt.

Quay sang nhìn Dạ Thiên bằng ánh mắt kì lạ rồi buột miệng hỏi.
– Sư phụ…! Người có sở thích dùng đồ của nữ tử sao?
– ……?
Hàn Hạo nghe vậy liền bật cười.
– Hahaha.

Đúng là không uổng công bổn công tử chuẩn bị !! Hahahaha.
Dạ Thiên thẳng chân đạp cho hắn một cái.

Bàn tay lớn tóm lấy đầu nàng, chỉnh đốn lại cái tư tưởng không đứng đắn.
– Là đồ của con.
Nàng cảm thấy rõ được bàn tay ấm nóng của hắn đặt trên đầu mình , áp lực này khiến nàng cả rợn người.

Nhìn đống đồ trước mặt, Vân Hy có chút ái ngại.
– Đồ của con?
– Phải.
– Sao người lại mua đồ cho con?
– Ta không nghèo đến mức để con mặc đồ của nha hoàn.
– Đồ của nha hoàn cũng tốt mà.
Hàn Hạo lúc này cũng đã ngừng cười, khoanh tay nhìn nàng.
– Dù sao cũng là đồ mượn.

Ngươi không thể dùng mà không trả được.

Vân Hy thấy cũng có lý nên cũng chẳng có lý do nào từ chối được.

Giờ nàng không nhận thì sau này cũng chẳng có gì để mặc nữa.

Nàng quay lại nhìn Dạ Thiên, ánh mắt thành thật nói.
– Là con nợ sư phụ.

Sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình.
Hắn nghe vậy liền cau mày.

Dùng tay búng nhẹ vào trán nàng.
– Không nhất thiết.

Mau đi thay đồ đi.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Cầm một bộ đồ rồi vui vẻ tung tăng chạy ra ngoài.
– Tiểu bảo bối nhà ngươi cũng hiểu chuyện quá nhỉ.
Dạ Thiên không thèm nhìn hắn.

Quay đầu hướng ánh nhìn theo bóng lưng nhỏ của nàng.
– Trấn thành có bệnh dịch chưa xác định.

Một nửa số dân trong thành đã không qua khỏi rồi.
– Bệnh dịch lạ?
Ánh mắt của Dạ Thiên có chút khác với ngày thường.

Điều đó nhanh chóng bị Hàn Hạo nhận ra.

Hắn mỉm cười, không nói gì mà tiếp tục với công chuyện ở trấn thành.
– Huynh định bao giờ khởi hành.
– Ngày mai.
– Vậy còn con bé?
– Cũng sẽ đi.
Câu trả lời của Dạ Thiên khiến hắn có chút bất ngờ.

Dạ Thiên tất nhiên biết rõ được nơi đó nguy hiểm như thế nào.

Dù biết hắn cố chấp nhưng không nghĩ lại quyết định mang nàng theo như vậy.
Dạ Thiên như nhìn rõ được suy nghĩ của Hàn Hạo.

Không trả lời mà chỉ im lặng.
Lúc này Vân Hy cũng đã quay lại.

Trên người cũng đã vận bộ y phục mới của Dạ Thiên mua cho.

Bộ đồ mang màu xanh nhẹ nhàng, không quá chói mắt.

Tay áo cùng ống quần rất vừa vặn với nàng, không quá bó sát và rất dễ dàng vận động.

Tà áo cũng không quá dài, chỉ gần đến mắt cá chân nàng.

Dù không phải y phục giống như những cô nương khác nhưng nàng vẫn vô cùng vui vẻ chạy nhảy trong bộ đồ.
– Sư phụ! Sư phụ! Người có thấy đẹp không?
– Đẹp.
Dạ Thiên ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

Vươn tay ra vẫy vẫy ra hiệu.
-Nào, lại đây.

Nàng mỉm cười.

Nghe lời tiến lại về phía hắn.

Nhìn gương mặt tươi tắn của nàng, trong lòng Dạ Thiên cũng có chút thoải mái hơn.
Hắn lấy ra trong người một quả chuông bạc nhỏ.

Bàn tay lớn của hắn đặt lên eo nàng, nhẹ nhàng cài dây đeo vào thắt lưng.
Vân Hy tròn mắt nhìn quả chuông với chi tiết hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ.

Khẽ lắc mông làm quả chuông kêu leng keng.
– Oa.

Là chuông nhỏ sao?
Dạ Thiên giữ hai tay nàng.

Ngẩng mặt lên, ánh mắt nghiêm túc.
– Vân Hy, nghe vi sư nói.
– Dạ.
Thấy gương mặt nghiêm nghị của hắn.

Vân Hy chợt có chút căng thẳng.
– Đây là món quà nhỏ vi sư cho con.

Nhớ.

Lúc nào cũng phải mang nó bên mình.
Hắn dừng lại một chút.

Hàn Hạo ngồi đằng sau cũng hiểu được ý của hắn.

Im lặng nhìn hai người.
– Ở bên vi sư rất nguy hiểm.

Vi sư tất nhiên có khả năng bảo vệ con an toàn.

Nhưng không phải lúc nào vi sư cũng ở bên con được.

Mỗi khi ngặp nguy hiểm, chỉ cần rung chuông, dù ở bất cứ đâu ta đều có thể đến bên con.
Hàn Hạo mỉm cười.

Tin tức Dạ vương gia có sư đồ có lẽ đã truyền đi rất nhanh rồi.

Hắn là người có máu mặt trong giới giang hồ.

Lần này Vân Hy bái hắn làm sư rất có thể đã bị những người trong giới để mắt.

Không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành con mồi ngon cho chúng.
Vân Hy dường như cũng hiểu rõ được độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của Dạ Thiên.

Mỉm cười đáp.
– Vâng thưa sư phụ.

Vân Hy sẽ cố gắng không làm sư phụ phải lo lắng.
Hắn mìm cười hài lòng.

Đưa tay lên xoa đầu nàng.
– Ngoan lắm
Cốc cốc cốc.
– Vào đi.
Dạ Thiên kéo nàng ngồi vào trong lòng mình, lãnh đạm nói.

Nha hoàn bên ngoài khom người, cúi đầu trước cửa.
– Thưa vương gia, Cao quý phi tới.
Hắn không để tâm lắm đến việc này.

Vươn tay lấy miếng điểm tâm đưa cho Vân Hy.
– Nói bổn vương nay không muốn tiếp khách.
– Nhưng mà….
Trong khi nha hoàn còn đang ấp úng không biết nói thế nào thì một nữ nhân y phục thướt tha đi đến.

Miệng nở nụ cười nho nhã nhìn họ.
– Dạ vương gia.