Hàn Hạo đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Tên to gan nào lại dám gọi tên bổn công tử.
Một nam nhân vận y phục màu lam tiến lại chỗ hai người.
Vui vẻ cười lớn.
– Hahaahaha.
Hàn Hạo, lâu lắm mới gặp lại huynh!
Hàn Hạo nhìn người trước mặt.
Không nhịn được mà đá mạnh một cú vào chân hắn.
– Tiểu tử thối.
Dám gọi tên bổn công tử ở nơi đông người như vậy.
– Haha.
Thứ lỗi, thứ lỗi.
Nào, lâu ngày mới gặp.
Chúng ta vào kia tám chuyện.
Thấy hắn chỉ về hướng kĩ viện gần đó.
Hàn Hạo lại giơ chân đá thêm cho hắn một cái.
Bực tức nói.
– Tên khốn nhà ngươi lúc nào cũng chỉ giỏi chuyện xấu.
Muốn nói chuyện thì vào quán nước.
Chứ vào đó rồi ta quẳng con bé ở đâu?
Nam nhân kia lúc này mới nhận ra Hàn Hạo còn cắp bên mình một đứa trẻ mười mươi tuổi bên hông.
Hắn tròn mắt, há hốc miệng nhìn Hàn Hạo.
– Mới không gặp lại có hai năm mà huynh đã có nữ nhi lớn đến vậy rồi hả?
– Có cái đầu nhà ngươi!
Ở Nguyệt phủ.
Không khí trong phủ lúc này không còn dễ chịu như lúc Vân Hy còn ở nhà nữa.
Không gian im lặng như tờ.
Nha hoàn trong phủ đều mang tâm trạng căng thẳng không dám phát ra tiếng động nào.
Dạ Thiên ngồi ở bàn nước ngoài sân, lặng lẽ rót chén trà còn nóng hổi.
Hắn tỏ rõ ra ngoài mặt việc không muốn tiếp đón vị nữ nhân kia.
Cao quý phi ngồi cạnh đó.
Lúc lúc lại đưa mắt nhìn gương mặt thanh tú của Dạ Thiên.
Khuôn mặt này đã từng ôn nhu với nàng như nào nàng đều nhớ rõ.
Nhưng giờ thay vào đó là sự lạnh nhạt vô tình dành cho nàng.
Cao Lâm nhớ lại đứa trẻ ngồi trong lòng Dạ Thiên hồi nãy.
Bàn tay thon thả liền nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn găm chặt vào từng miếng thịt trong bàn tay nàng.
Vậy là tin đồn đó là sự thật.
Dạ Thiên thật sự đã nhận một nữ nhi là đệ tử.
– A Thiên…
– Đừng gọi ta như vậy.
Ta không muốn nghe.
Câu nói lạnh lùng của hắn như một mũi dao nhọn găm vào tim nàng.
Nàng run run, vươn tay ra muốn chạm vào người hắn.
– A Thiên…!Đừng như vậy nữa.
Muội cũng chỉ là bị ép làm như vậy.
Dạ Thiên cau mày.
Không kiêng nể mà thẳng tay hất Cao Lâm ra.
Ánh mắt bộc lộ rõ sự chán ghét của hắn ta dành cho nàng.
– Đừng có đụng vào ta.
– ….
Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Dòng lệ nóng hổi không ngừng trào ra từ mắt nàng.
Phải rồi, cũng là do nàng có lỗi với hắn.
Khiến hắn phải hận nàng đến như vậy.
Cao Lâm thu tay lại.
Nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên làn da trắng hồng của nàng.
Không khí giữa hai người căng thẳng khiến nàng khó chịu vô cũng nhưng nàng cũng không biết phải làm như thế nào để xua tan nó.
– Tiểu nữ tử đó…!là đồ nhi của huynh sao?
Dạ Thiên không đáp lời.
Chỉ lặng lẽ thưởng tách trà hoa cúc nóng hổi trên tay.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt trùng xuống.
– Như vậy là đúng rồi nhỉ.
Ta còn nhớ trước kia huynh từng nói huynh sẽ không bao giờ nhận đệ tử.
Để một đời này luôn dành thời gian ở bên ta.
CHOANG!!
Tiếng chén vỡ vang lên khiến nàng giật mình sợ hãi.
Gương mặt Dạ Thiên lúc này xám xịt lại.
Hắn cau mày, tức giận nhìn nàng.
– Có nhận hay không là quyền bổn vương ta quyết.
Nộ khí của hắn khiến nàng không ngừng run lên.
Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy cả.
Hắn đứng dậy.
Lạnh lùng quay người đi vào trong.
– Lần sau đừng tới Nguyệt phủ nữa.
Ta không muốn phủ của ta dính dáng vào chuyển tốt của ngươi.
Cao Lâm bất ngờ nhìn hắn.
Nàng tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Hàng mi cong vút rung rung khẽ cụp lại.
Đuôi mắt vẫn còn đọng giọt lệ chưa khô.
– Và ta nhắc nhở ngươi.
Đừng dại dột mà động đến đồ đệ ta.
– ….
Bóng Dạ Thiên cũng đã mất hút.
Bỏ lại Cao Lâm bơ phờ ngồi ngoài bàn.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, mỉm cười tuyệt vọng rồi đứng dậy.
Mọi chuyện có lẽ đến đây là chấm hết rồi.
Hai nha hoàn phía sau nhanh chóng tiến lại đỡ nàng dậy.
Nhẹ nhàng dìu nàng rời khỏi Nguyệt Phủ.