Chương 17

Vân Hy nằm trong lòng tay ấp áp của hắn.

Cả người vừa sợ vừa mệt đến mức lả đi nhưng cũng không dám ngủ quên vì sợ Dạ Thiên sẽ không nhân từ quẳng nàng vào một xó chợ nào đó.
Hai người dọc đường đi đều im lặng không nói gì.

Một kẻ kiệm lời đang cáu và người còn lại là người bị kẻ kiệm lời đang cáu doạ cho sợ đến mức không dám nói gì.
Bế nàng trên tay nên Dạ Thiên dễ dàng cảm nhận được nàng đang run lên từng đợt.

Trong lòng hắn dù chưa hết giận nhưng cũng đã mềm ra một chút.

Dịu dàng hỏi nàng.
– Có sợ không?
Thấy sư phụ cuối cùng cũng đã mở lời.

Nàng run run mỉm cười, hai bàn tay nhỏ lắc lắc với hắn.
– Con không sao! Sư phụ yên tâm nha.
Câu nói vừa dứt thì nàng chợt cảm thấy nộ khí kia ngay lập tức trở nên đáng sợ hơn.

Chẳng lẽ nàng nói gì sai sao…
Dạ Thiên đen mặt.

Chẳng nói chẳng rằng quẳng nàng cái bộp xuống đất.

Hắn không thèm nhìn nàng lấy một cái mà lạnh lùng rời đi.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này không ngừng xúm lại chỉ chỏ vào nàng.

Những tiếng thì thầm to nhỏ vì thế mà không ngừng vang lên.
– Sao thế này? Con bé này chẳng phải là đồ nhi mới của Dạ vương sao?
– Mới có một ngày đã bị vứt trả vậy rồi hả? Thế chẳng phải là làm sư phụ thất vọng quá rồi sao.
– Thôi chuyện nhà người ta mà.
….
Những lời ra tiếng và khiến Vân Hy còn đang ngơ ngác ngồi bệt dưới sàn đất sợ hãi vô cùng.

Nàng ngước đôi mắt hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh.
Hàn Hạo đi sau thấy vậy liền thở dài một tiếng.

Tiến lại lớn tiếng quát.
– Các người rảnh rỗi thế à? Mau mau giải tán nhanh!
Đám người xúm quanh đó thấy Hàn công tử đi tới lớn tiếng cũng nhanh chóng tản ra.

Dù vẫn còn vài ánh mắt lấp ló đâu đây nhìn vào nàng nhưng đám người đó cũng không còn nhiều lời nữa.
Hắn đi đến.

Đưa tay ra muốn đỡ nàng dậy nhưng lại bị nàng gạt ra.
– Tiểu nữ tự đi được.
Nói rồi nàng đứng dậy.

Đôi chân còn đang run run cố gắng đi từng bước theo bóng lưng của Dạ Thiên.
Nhìn hai tên cứng đầu đá chọi không vỡ khiến Hàn Hạo và Vân Trì không biết nói gì hơn.

Thấy Vân Hy lết từng bước không thèm ngoàng đầu lại, cũng chẳng có giọt nước mắt hay câu nhờ giúp đỡ nào cả khiến Vân Trì nhớ đến Dạ Thiên lúc còn nhỏ.
Hồi đó Dạ Thiên dù bị thương nặng, máu me đầy mình nhưng lại không mở miệng nói một câu nào.

Lặng lẽ bước đi như một chú lình chì can đảm không cảm nhận được đau đớn về thể xác.

Bóng dáng hai người này giống nhau đến mức khiến Vân Trì phải bất ngờ.
– Con bé có nét giống Dạ Thiên nhỉ.
Hàn Hạo lắc đầu ngán ngẩm.
– Giống người như hắn không phải là một việc tốt đâu.
Khi nàng lết về đến cổng phủ đã thấy Dạ Thiên ngồi ở bàn đá ngoài sân.

Hắn nhìn nàng.

Ánh mắt với nghiêm nghị vừa đáng sợ khiến nàng muốn lùi lại về phía sau.
Nhưng chưa để nàng có thể đặt lại bàn chân về phía sau lưng thì hắn đã nói.
– Lại đây.
Nàng nuốt nước bọt.

Ngoan ngoãn lại tiến lại gần.
Những nha hoàn trong phủ dù sợ sệt nhưng cũng không kìm được mà ngó đầu ra ngoài hóng chuyện.

Phi Yến cũng đứng cùng những nha hoàn khác xem tình hình.

Thấy bàn tay dính máu của Vân Hy khiến nàng có chút lo lắng trong lòng.

Ban nãy không phải nàng ta đi cùng Hàn công tử sao.
Vân Hy đứng trước mặt hắn.

Cả người run rẩy cúi gằm mặt xuống.

Nàng biết lần này là nàng đã phạm tội lớn nên cũng chỉ im lặng mà không lên tiếng thanh minh gì cả.
– Tại sao lại không rung chuông?