Chương 18

Tại sao không rung chuông?
Câu hỏi của Dạ Thiên khiến nàng lúc này mới nhớ ra bên hông mình còn đeo một quả chuông bạc.

Nhớ đến câu nói của sư phụ lúc đó, mắt nàng bỗng cay cay.

Nhưng vẫn ương bướng không nói một lời nào.
Hắn nhìn nàng.

Trong lòng lửa giận ngùn ngụt chỉ muốn một tay bóp chết nàng nhưng lại không nỡ ra tay.

Nhớ đến viên ngọc bội trong tay nàng ban nãy, hắn khẽ thở dài.

Cố thả lỏng tâm trạng của bản thân để tránh làm tổn thương đến nàng.
– Ta không phải không có thời gian để cùng con lấy lại món đồ đó.

Nhưng tại sao con không nói với ta để cùng đi?
Vân Hy cúi gằm mặt.

Lắc đầu nói.
– Sư phụ trăm công ngàn việc.

Con không dám làm phiền.
– Ta là sư phụ con! Sao ta không dành thời gian cho con được? Con biết xảy ra chuyện như vậy ta lo lắng như thế nào không?
– Con chính là không muốn người lo lắng cho con!!

Nàng hét lên.

Câu nói của nàng làm Dạ Thiên bất ngờ.

Cảm giác chua xót trong lòng hắn chợt trồi lên, dập tan cơn tức giận còn hừng hực ban nãy.

Nhìn đôi mắt rớm rớm nước mắt của nàng.

Tim hắn bỗng nhói lên một nhịp.
Vân Hy bướng bỉnh nhìn hắn.

Đưa tay lên lau vội hàng nước mắt chỉ trực chàn ra.

Chạy biến vào trong phòng.

Bỏ lại hắn còn đang thất thần ngoài bàn đá.
Hàn Hạo chứng khiến tất cả.

Lẳng lặng quay người rời khỏi phủ.
Vân Trì nhìn Dạ Thiên.

Suy nghĩ gì đó rồi cũng sải bước theo Hàn Hạo.
– Ngươi nói xem tại sao con bé lại làm như vậy?
Hàn Hạo đi phía trước.

Hướng mắt nhìn về phía ánh hoàng hôn phía xa.
– Một con mèo hoang quen với cô độc rồi thì sẽ không muốn người khác nhúng tay vào giúp đỡ nó.

Vân Hy mới được nhận nuôi hôm qua.

Tất nhiên sẽ không ngay lập tức dựa dẫm vào Dạ Thiên được.
– Nhưng ban nãy thật sự rất nguy hiểm.

Con bé không nhận ra mình đang đứng giữa hoàn cảnh nào sao?
Ánh mắt Hàn Hạo có chút trùng xuống khi nghe câu nói của Vân Trì.
– Con bé còn quá nhỏ để nhận ra bản thân mình đang trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào.
Vân Trì thấy cũng có lý.

Không nói gì nữa mà chỉ im lặng đi theo sau Hàn Hạo.

Bất ngờ Hào Hạo quay đầu lại, ánh mắt ám chỉ mỉm cười nhìn hắn.
– Con bé giống như Dạ Thiên lúc nhỏ vậy.
Vân Trì mỉm cười.

Gật đầu đồng ý.
– Phải.

Rất giống.
– Ta còn nhớ hồi đó huynh ấy một mình đánh cho ba ca nhà ngươi một trận tời bời tím tái mặt mày đến mức mà cả gia nhà ngươi từ đó cũng không dám kiếm chuyện với huynh ấy nữa.

Hahahaha!!
– Giờ nhớ lại chuyện đó ta vẫn còn rùng mình.

Gọi huynh ấy là quái nhân quả thật không sai.
…..
Hai người dần chìm vào những miền kí ức bị năm thắng vô tình trôi qua làm mờ nhạt.

Mặt trời dưới chân núi phía xa cũng dần chìm xuống mặt biển yên giấc ngủ.

Để lại bầu trời đêm đầy sao cho mặt trăng vươn mình nhẹ nhàng soi sáng cả đất trời.
Cộc cộc cộc.
– Tiểu thư, người đâu rồi? Tiểu nữ có làm bánh bao xí muội rất ngon, chắc chắc tiểu thư sẽ thích.

Mau mở cửa ra để tiểu nữ mang vào nào.
Phi Yến đứng ở ngoài cửa.

Không ngừng lên tiếng dỗ dành Vân Hy ở phía trong.

Một lúc sau vẫn không thấy tiểu thư đáp lại.

Nàng thở dài một tiếng, bất lực không biết nói gì.
Từ lúc Vân Hy chạy vào phòng thì nhất quyết không chịu ăn uống hay ra ngoài khiến nha hoàn các nàng không khỏi lo lắng.

Có gọi thế nào cũng không chịu nói một câu.

Giận thì giận nhưng ít nhất cũng phải ăn một chút lấy sức mà giận chứ.
– Con bé vẫn không chịu ăn sao?
Dạ Thiên từ từ tiến lại chỗ nàng.

Ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong ánh mắt lại dễ dàng nhìn ra sư lo lắng.
Phi Yến bất ngờ nhìn hắn.

Trước tới giờ vương gia chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy cả.

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng lùi lại phía sau.
– Vâng.

Tiểu nhân đã gọi bốn năm lần rồi nhưng tiểu thư vẫn không chịu ra ngoài.
Đáy mắt hắn có chút trùng xuống.

Dù không nỡ nhưng cũng đành quay người đi về thư phòng.
– Con bé thích ăn há cảo.
– Vâng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn tời đi.

Phi Yến hết lần này đến lần khác bị vương gia làm cho bất ngờ đến đơ người.

Mới có một ngày thôi tại sao vương gia lại biết Vân Hy thích ăn há cảo?