Chương 3

Dạ Thiên vừa bước ra khỏi yến tiệc ồn ào đã thấy thái giám đứng chờ hắn ở ngoài hành lang.Cúi đầu cung kính thưa.
– Vương gia , hoàng thượng cho gọi người.
Hắn gật đầu đi theo tên thái giám đó.

Đi chưa được mấy bước thì có một nha hoàn chạy đến chắn đường.
– Dạ vương! Xin ngài hãy dừng chân!
Tên thái giám nhìn nha hoàn trước mặt.

Lên tiếng trách móc.
– Vương gia nhận lệnh của Hoàng thượng.

Không thể chậm trễ.
– Bổn cung có công sự cần nói với vương gia.

Lý do đó cũng không đủ để trì hoãn sao?
Từ phía xa vang lên giọng nói mềm mại của nữ nhân.

Nàng thong dong bước tới chỗ hai người.

Đảo mẳt ra hiệu cho tên thái giám.
– Đến ngươi cũng không kiêng nể bổn cung sao?
– Quý phi nương nương nhất thế khuynh thành.

Sao tại hạ dám đắc tội với người.

Nhưng mà này là lệnh của hoàng thượng…
– Nếu hoàng thượng trách phạt cứ nói là do bổn cung làm.
Thái giám mỉm cười, khúm núm lui ra sau.

Nàng ta là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất.

Trước nay tung hoành hậu cung không đặt ai vào mắt thì một thái giám như hắn không dám làm bừa.
Dạ Thiên quan sát cuộc đối thoại của bọn họ.

Gương mặt tỏ ra chán ghét với cục diện triều chính bị đám phi tần hậu cung làm nhiễu loạn.

Nhưng dù không muốn thì cũng cố nặn ra một nụ cười.
– Cao quý phi xin hãy giữ lấy thể diện.

Bổn vương không có công sự nào với quý phi cả.
Cao Lâm ánh mắt ám muội nhìn hắn.

Xen lẫn trong đó là bi thương không nói thành lời.
– Vương gia nỡ lòng nào lại đối xứ với ta như vậy.
Nàng vừa nói vừa chủ động tiến tới gần đụng chạm vào người hắn.

Dạ Thiên cau mày, tức giận hất tay nàng ta.
– Đừng chạm vào ta!
Cao Lâm thấy sự chán ghét của Dạ Thiên dành cho mình liền cười khổ.

Nàng run rẩy thu tay lại.

Vết thương trong lòng lại một lần nữa rỉ máu.
– A Thiên….
– Ngươi không có tư cách gọi ta như vậy.
Hắn lạnh lùng quay lưng đi không lời từ biệt.

Nàng đứng nhìn theo bóng lưng hắn, không tin vào mắt mình, run rẩy khuỵu gối xuống.
– Quý phi nương nương! Quý phi nương nương! Người không sao chứ!?
– A Thiên…
Thái giám nhìn người phụ nữ khóc than dưới nền đất.

Không nói gì chỉ khẽ lắc đầu.
– Đi thôi.
– Vâng thưa vương gia.
Hai người nhanh chóng đã đến được thư phòng của hoàng thượng.

Tên thái giám đến đây cũng hết nhiệm vụ, cúi đầu lui xuống.

Dạ Thiên đứng trước cánh cửa còn thơm mùi gỗ, chần chừ một lúc rồi mới gõ cửa.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, người bên trong phòng ngay lập tức đã đáp lại.
– Vào đi.
– Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
Hoàng thượng gật đầu, bảo hắn ngồi xuống rồi lấy một mật thư đưa cho hắn.

Nhìn tờ giấy trống không, Dạ Thiên quay đầu ra lệnh cho thị vệ lui ra ngoài.

Thấy không có ai trong phòng, hắn mới cẩn thận hơ tờ giấy trước ngọn nến.Mật tin nhanh chóng xuất hiện.

” Trấn thành phía bắc.

Chậm trễ là tận diệt!”
Mọi thứ chìm vào im lặng.

Bóng tối u ám phủ lên cả căn phòng, ánh sáng duy nhất là ngọn nến lẻ loi cũng bị cơn gió vô tình ngang qua dập tắt.
– Lần này lại làm khó con rồi.
– …..
Dạ Thiên trong lòng rối bời rời khỏi thư phòng của hoàng thượng.

Trên tay vẫn cầm tờ mật tin.

Hắn chậm rãi bước đi rồi dừng lại giữa cây cầu lớn bắc ngang hồ sen.

Xé vụn tờ giấy ném xuống.
Bóng trăng tròn phản chiếu mặt nước gợn sóng tạo lên một bức tranh tuyệt đẹp giữa hồ sen.

Chốc chốc lại xuất hiện một hai con cá ngoi lên đớp những mảnh giấy vụn.
Hắn nhìn bản thân mình trên mặt nước.

Đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
– Lão vương đó lại đẩy miếng xương cá nào cho huynh đây?
Hàn Hạo từng lúc nào đã đứng bên cạnh hắn.

Ngẩng mặt nhìn vần trăng sáng treo trên trời cao.
– Trần thành phía bắc có chuyện lớn rồi.
– Ồ? Nơi đó không phải được Anh tướng quân cai quản sao?
Dạ Thiên quay người rời đi.

Hàn Hạo cũng mỉm cười sải bước theo sau.
– Trăng hôm nay quả rất sáng đúng không Dạ vương?