Ngay sau khi kết thúc yến tiệc, hai người đã lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung.
Vì Dạ Thiên trước nay đều không thích ở lại nơi rắc rối đó nên Hàn Hạo cũng chiều theo ý hắn, lên xe trở về Nguyệt phủ.
Xe ngựa lọc cọc chạy trên con đường đông đúc trong thành.
Bên ngoài vọng đến những tiếng nô nức náo nhiệt của chợ đêm.
Dạ Thiên ngồi trong xe.
An tĩnh đọc cuộc văn kiện trong tay.
Hắn chợt nhớ tới dòng chữ trong tờ mật tin hồi nãy.
Kể lại sự tình cho Hàn Hạo.
– Tận diệt sao?
Hàn Hạo nghe xong cũng không tỏ ra bất ngờ cho lắm.
Triều đình mấy năm nay bị nhũng loạn.
Tham quan kể không hết.
Ăn hụt ngân khố rồi làm ảnh hưởng đến ngân sách dành cho những trấn thành ngoài biên giới.
Không có tiền thì cũng không có lương thực và thể lực.
Một trấn thành không vững trãi như vậy không khó để bị những nước khác nhắm vào.
– Thế này không phải ném bãi phân thôi cho chúng ta sao!?
Trong lúc Hàn công tử hắn còn đang chửi rủa lũ quan lại thối nát thì xe ngựa bỗng rung lắc liên hồi, vội vàng dừng lại.
– Cứu….
Cứu ta ! Cứu ta với!!
Hàn Hạo nghe thấy tiếng kêu cứu, tò mò vén tấm mành che cửa lên nhìn ra ngoài.
Để hắn xem kẻ nào lại có gan hùm chặn đầu xe của Dạ vương gia nhà hắn.
Trước đầu xe, một nữ tử tầm mươi tuổi, cả người nhếch nhác liều mình dang tay ra chặn lại.
Ánh mắt hoảng sợ cầu cứu nhìn hắn.
– Làm ơn…! Cứu ta với….
Dạ Thiên cũng nhìn ra ngoài.
Trông thấy nàng ta liền bất ngờ.
Đây chẳng phải là đứa bé hắn nhìn thấy ban sáng sao.
Mã phu ngồi bên ngoài nóng hết mặt mày.
Lo sợ hai vị đại nhân trong xe sẽ quở trách nên vội vàng vung dây cương, lớn tiếng quát.
– Tránh ra ! Ông đây không rảnh ! Nhà ngươi có biết người ngồi trong xe là ai không ?
Chưa kịp để nàng ta đáp lại đã có hai nam nhân có vẻ ngoài hung tợn chạy đến.
Bọn chúng không để ý đến chiếc xe ngựa, chẳng nói chẳng rằng giơ chân đá một cú vào bụng nàng khiến nàng ngã bay ra.
– Oắt con! Dám chạy hả!?
Đến đây thì Dạ Thiên không ngồi im được nữa.
Hắn bước xuống xe.
Ánh mắt lãnh đạm nhìn hai tên thổ phỉ.
– Dừng tay lại cho ta.
Dạ Thiên tiến lại gần nàng.
Chìa tay tỏ ý muốn đỡ dậy.
Nàng ngước mắt nhìn hắn.
Dù sợ sệt nhưng vẫn đặt bàn tay nhỏ của mình vào tay hắn.
Gắng gượng ngồi dậy.
– Nam nhi đại trượng phu mấy người lại nhẫn tâm ra tay với một đứa bé chưa rụng răng sữa như vậy.
Tên thổ phỉ thấy Dạ Thiên đứng chắn cho nàng thì mỉm cười.
Hắn cầm lấy thanh đao dài cả trượng, chĩa lưỡi đao sắc bén về phía hai người.
Vênh mặt thách thức.
– Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Thứ công tử tay chân ẻo lả như ngươi tốt nhất về nấu cơm phụ phụ mẫu ngươi chứ đừng có ở đây mà cản trở công việc của bọn ta.
Hàn Hạo ngồi trên xem xe kịch hay nghe thấy vậy liền thầm cảm thán trong lòng.Không ngờ Dạ vương gia nổi tiếng trong giới giang hồ cũng có ngày bị người ta mắng là ẻo lả.
Dạ Thiên không nói gì.
Quay lại xoa đầu nàng nhắc nhở.
– Nhắm mắt vào.
Bịt tai lại.
Nàng nghe xong không hiểu sao lại ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Nhắm tịt mắt không dám tí hí.Hai tay ôm chặt lấy tai.
Hắn mỉm cười hài lòng.
Tên thổ phỉ cũng không rảnh tay.
Vung lưỡi đao sắc cắt cả gió giáng xuống.
– Đi chết đi!
Chỉ thấy Dạ Thiên từ từ giờ tay, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.
Uỳnh!!
Tiếng nổ lớn khiến người dân xung quanh đó giật mình chạy đến xem.Hai tên thổ phỉ lúc nãy giờ chỉ còn là những đốt xương vụn nằm la liệt trên thềm đá.
Thị vệ ẩn mình xung quanh đó lần lượt xuất hiện, nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.
Dạ Thiên thu tay lại.
Có chút mãn nguyện khi vừa tự tay xử lí hai con chuột cống hôi thối.
Hắn nhẹ nhàng phủi chút tro còn vương lại trên áo rồi đứng dậy.
Việc của hắn tới đây là xong.
Vừa sải bước đi thì hắn cảm thấy nằng nặng phía sau.Giống như có ai đó đang cố kéo hắn lại.
Quay đầu đã thấy nàng liều chết túm chặt lấy tà áo của hắn, cả người run rẩy.
– B…!Bồ tát !!!!!!!!!