Chương 5

Xe ngựa tiếp tục chạy.

Bỏ lại phía sau lưng là những lời bàn tán của những thảo dân tò mò.

Tiểu cô nương được Dạ Thiên cứu giờ đang ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.

Lúc lúc lại ngước mắt lên nhìn trộm hai người.
– Ngươi tên là gì?
– Đại nhân xin hãy tha mạng cho tiểu nữ !Tiểu nữ không muốn trước khi chết mà chưa được ăn bữa ăn ngon nào!!!
Trước sự hoảng sợ của nàng, Hàn Hạo khẽ mỉm cười, an ủi nói.
-Ngươi đừng lo.

Bọn ta đây cũng không có lý do nào mà lấy mạng ngươi cả.
Nàng nghe xong thì thấy cũng có lý.

Tinh thần thả lỏng hơn một chút.

Nàng quay sang nhìn Dạ Thiên.

Chần chừ một lúc rồi dùng hai tay nhỏ nắm lấy vạt áo hắn, cúi rạp đầu xuống.
– Đa tạ đại nhân!
Dạ Thiên nhìn nữ tử đang run rẩy trước mặt mình.

Ánh mắt có chút khác lạ.

– Không có gì.

Ngươi còn sống là tốt rồi.
– Đa tạ!
Nàng ngẩng đầu.

Mỉm cười với hắn.
Hắn bất chợt dùng tay ghì chặt nàng xuống, giữ chặt gương mặt lấm lem của nàng.
– Dạ vương.

Huynh làm cái gì vậy!?
Hàn Hạo thấy tình hình không ổn, tiến lên định gỡ hai người ra nhưng khi thấy cảnh trước mặt cũng khựng người lại.
– Liên ấn ?
Hắn bất ngờ nhìn vào con mắt trái của nàng.

Bên trong nó không ngờ lại chứa một đoá hoa sen nở rộ lúc ẩn lúc hiện.
– Làm sao mà trong mắt ngươi lại có liên ấn?
Nàng sợ hãi nhìn hai người.

Biết mình không đủ sức lực để phản kháng lại liền rưng rưng nước mắt, khóc oà lên.

Nàng vẫn muốn ngày mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
– Ta…!Ta không biết! Làm ơn….! Đừng giết ta….
Thấy nàng khóc như vậy, hai tay Dạ Thiên bỗng mềm ra.

Hắn thu tay lại, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
– Ngoan.

Không khóc nữa.

Nếu ta muốn làm hại ngươi thì đã không cứu ngươi rồi.
– Có thật không….
Hai mắt nàng ngấn lệ ngước lên nhìn hắn.

Dạ Thiên dịu dàng mỉm cười, gật đầu khẳng định.
Cứ tưởng như vậy sẽ khiến nàng ta bình ổn tâm trạng trở lại.

Ai ngờ chỉ sau cái gật đầu đó, nàng lập tức oà khóc nức nở.

Người đi qua xe ngựa cũng không khỏi tò mò mà ngoái đầu lại nhìn.
Mãi một lúc lâu sau nàng mới nín dần, sụt sịt đưa tay lên lau nước mắt.
– Đa tạ đại nhân.

Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ…! Chưa có ai đối xử với ta như vậy cả.
– Cha mẹ ngươi đâu?
Ánh mắt nàng bỗng trùng xuống.

Hiện lên trong đó là nỗi phiền muộn đã dính lấy nàng từ thuở lọt lòng.
– Ta…Ta không có…
Dạ Thiên ngồi cạnh nhìn nàng.

Trong kinh thành có không ít những đứa trẻ giống như nàng, lúc nào cũng chui lủi trong gầm cầu xó chợ mà sống.

Không ai cưu mang chúng cả.

Ngày nào cũng phải cố gắng chống trọi với cơn đói và lưỡi dao sắc nhọn của bọn thổ phỉ làm cho tâm hồn chúng ngày một chai sạn.

Hắn cũng đã từng trải qua nên trong lòng có chút thương cảm dành cho nàng.
– Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết là nhà ngươi tên là gì.
– Ta…!Ta tên Vân Hy.
– Ngươi biết con ấn trong mắt ngươi có ý nghĩa như thế nào không?
Nàng ngây ngốc lắc đầu.

Câu hỏi của Hàn Hạo nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng sau mỗi lần đó nàng chỉ nhìn thấy được ham muốn có được con ấn của họ chứ không phải là lời giải thích thật lòng nào cả.
– Năm bảy mươi ba dưới triều Tiên Đế Quân Vũ, Tiên Đế được một vị thượng thần trên thiên giới ban tặng cho một con ấn được kết tinh từ bông liên hoa ngàn năm.

Con ấn này có sức mạnh làm rung chuyển cả đất trời, thay đổi cả giang sơn.

Vì uy lực của nó mà Tiên Đế đã phải đánh đổi cả tính mạng của mình để ngăn không cho nó rơi vào tay những kẻ tàn độc.
Hàn Hạo căng thẳng nhìn vào đôi mắt nàng.

Giơ ngón tay chỉ vào liên ấn dần mờ đi.

– Và giờ nó đang nằm trong mắt ngươi.

Đám người kia nếu biết được chắc chắc sẽ không từ mọi thủ đoạn mà đoạt lấy nó.

Kể cả khi phải móc mắt ngươi ra.
Nàng rùng mình.

Cả người như có một luồng điện chạy qua.

Nàng cũng đã từng nghĩ về con ấn này rất nhiều lần.

Nhưng không ngờ chỉ vì một con ấn mà nàng lúc nào cũng bị đe doạ bởi cái chết cận kề như vậy.
Nhìn thấy gương mặt tái mét vì sợ sệt của nàng.

Dạ Thiên trong lòng cảm thấy khó chịu.

Hắn đẩy tay của Hàn Hạo ra, vòng tay ôm nàng vào lòng.

Nhẹ nhàng an ủi.
– Không sao hết.

Vì từ nay nàng ta sẽ là đệ tử của bổn vương.
– !???