Mưa rơi thật nhiều thấm ướt đẫm cả một chiếc áo.
Hắn là La Thừa một nhân viên văn phòng, hôm nay là một ngày tồi tệ đối với bản thân hắn, hắn vẫn nhớ như in những lời bạn gái mình thốt ra: ” Anh mang cho tôi được gì? Những đồng lương ít ỏi của anh có thể lo được cho tôi sao? Xin nhờ chúng ta chấm dứt ở đây đi!”
Trong cùng một ngày, hắn bị công ty sa thải, cũng cùng chia tay với người con gái hắn quen thời học sinh, mà bây giờ thay đỗi làm hắn không còn nhận ra nhân sinh cuộc sống.
Lê lếch bước chân về dãy phòng trọ, cả người mệt nhoài, La Thừa tắm rửa rồi thay một bộ y phục.
Chậm rãi lục lọi thùng mì còn vài gói hảo hảo, chả buồn nấu nước, hắn xé đại gói mì, ngồi trước máy tính ngấu nghiến.
Ngoài trời mưa gió rất to, mọi thứ cứ như một con quái vật lặng lẽ trong đêm gào thét, lặng lẽ ngồi đọc vài bộ tiểu thuyết, hắn cũng không quan tâm đến thời gian đang trôi. Dù gì ngày mai cũng không phải đi làm, cũng không cần phải lo lắng bất cứ việc, tính cách hắn là vậy, cũng không còn buồn rầu về việc chia tay bạn gái, dù gì hắn cũng không có khả năng lo lắng cho bất cứ ai, vì trước hết bản thân của hắn còn lo không xong.
Sờ sờ trong túi La Thừa nhìn còn xót lại đồng 500k cuối cùng, bảo nhiều thì không nhiều, ít cũng không ít, cũng có thể lo cái ăn trước mắt.
Lang thang trên chợ tốt một hồi vẫn không tìm thấy cái gì ra hồn. Quét một chút màn hình, lại có một chấm đỏ nhỏ bằng con ruồi ở góc phải, hiếu kì La Thừa lick vào điểm đỏ nhỏ.
” Xoẹt…xoẹt…” Màn hình biến đỗi, cả màn hình hiện lên một dòng chữ đỏ:” Ngươi muốn nhân sinh cuộc sống mọi thứ thay đỗi, thỉnh làm ra chọn lựa.”
La Thừa không biết là trò đùa dai của ai, nhíu mày suy nghĩ nhìn hai nút, một bên yes một bên no, rê con chuột đến gần chữ yes, hắn lick vào, dù gì đối với một người ở tình trạng như hắn thì có cái gì tiếc nuối hay không dám.
“Ầm…ầm…” Một vệt sấm sét khủng bố đánh xuống, từ máy tính truyền ra một dòng ánh sáng trắng truyền đến mi tâm của hắn,La Thừa hốt hoảng, nhưng chỉ là tích tắc mà thôi, mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn chỉ có thể nhìn thấy mà không thể né tránh.
Màn hình tắt ngúm đi, mọi thứ yên tĩnh trở lại, chỉ có hắn nằm đó dưới mặt đất vẫn đang hô hấp đều đặn.
Âm thanh vang vang trong đầu:” Hệ thống bắt đầu dung hợp…”
Sáng sớm…khi mọi tiếng huyên náo ở dãy phòng trọ qua đi, mọi người đều đã đi làm hết. Hắn vẫn nằm im đó.
Một âm thanh vang lên trong đầu đánh thức La Thừa:” Tích… Hệ thống dung hợp hoàn thành, thỉnh kí chủ đặt tên…”
Mí mắt chợt máy động, hắn vẫn không hề chú ý đến âm thanh đang vang trong đầu mình.
Âm thanh một lần nữa lại vang lên: ” Thỉnh kí chủ làm ra lựa chọn, đặt tên cho bản hệ thống, bằng không tiến hành gạt bỏ kí chủ… Bắt đầu đếm ngược…10..9…”
Dùng tay vỗ vỗ sau ó cho tỉnh táo, đầu hắn thật đau nhức, hắn vẫn không hiểu sao mình lăn đùng ra bất tỉnh. Nhìn xung quanh vụn mì tôm văng lung tung, tâm tình hắn thực bực bội: ” Xàm lông thiệt “
“Tích tiến hành đặt tên thành công, hiện tại bổn hệ thống tên được đặt Xàm Lông Hệ Thống…”
La Thừa trợn tròn mắt @@:” Cái quỷ gì? Ngươi là cái thứ gì?”
” Bổn hệ thống là hệ thống đến thế giới này trợ giúp kí chủ, hệ thống đã dung hợp với não hải của kí chủ”
La Thừa kinh nghi bất định, thì ra giống một dạng tiểu thuyết sao? Nhân sinh cuộc sống của hắn sẽ thay đỗi sao? Hắn sẽ đột kích ngược cái thế giới này?
Suy nghĩ kĩ tâm tình hắn bình tĩnh trở lại, cũng quá vui sướng thật sự kích động nhân sinh hắn có lẽ từ hôm nay sẽ thay đỗi, hắn muốn gào to lên cm nó quá vui sướng rồi, nhưng hắn cố kiềm nén tâm tình kích động lại. La Thừa quay sang hỏi hệ thống:” Hệ thống ngươi có thể giới thiệu về công năng?”
” Hệ thống chỉ có thể ban phát nhiệm vụ, phần thưởng sẽ được phân phát, có các loại từ thấp đến siêu việc chiếc rương, trắng, xanh lá, xanh dương, vàng, tím, cam và cuối cùng là đỏ, trong rương có chứa tất cả mọi thứ, từ vũ kĩ, vũ khí, tọa kị v..v… Tất cả mọi thứ tồn tại trong vũ trụ này, và cũng phải dựa vào sự may mắn của kí chủ. Tuỳ theo nhiệm vụ được giao mà hệ thống sẽ cung cấp cho kí chủ chiếc rương thích hợp, bản thân kí chủ có thể vượt qua các loại vi diện khác, tuỳ vào sự phán định của hệ thống với vi diện mà kí chủ được xuyên qua…”
La Thừa kích động, hắn không tưởng có một ngày sẽ được chứng kiến những nhân vật kia, thực kích động phi thường kích động.
Thu hồi tâm tình, dọn dẹp một chút nhà cửa hắn chuẩn bị rời gia, lại nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở: ” Thỉnh kí chủ đưa ra hình ảnh để hệ thống quét chọn, huyễn hoá ra nhân ảnh giao tiếp cùng kí chủ, nhân ảnh sẽ có đầy đủ kiến thức, cũng như ngôn ngữ tập tục trên thế giới này!”
La Thừa nhìn xung quanh thấy một xấp giấy hình ảnh, bưng hình ảnh xấp giấy có hình Ngọc Trinh phía trước, tâm tình hắn thực kích động lần nữa, lần này hắn có nữ thần trong mộng trò chuyện, cũng không cần mỗi lần nhớ đến nàng lại chui vào nhà vệ sinh xóc…. ( a hihi đồ ngốc xóc gì ai biết)
Âm thanh hệ thống lại vang lên:” Bắt đầu quét hình ”
Một luồn ánh sáng bắt đầu từ mi tâm La Thừa chiếu rọi xuống, có lẽ do quá kích động cũng như run tay, tấm hình Ngọc Trinh rơi xuống lại để lộ ra một gương mặt khác…
” A..”
” Tích… Quét hình thành công “
Trong não hãi hắn hình thành một người, một người xuất hiện mà lúc nào hắn cũng vui vẻ, nhưng giờ đây sao mà khó tiếp nhận, gương mặt La Thừa âm trầm thầm mắng:”
Đậu… Tiết tấu gì đây, đây là tiết tấu máu chó câu chuyện, tiết tấu máu chó tiểu thuyết, ta xxx thằng tác, chẳng phải bây giờ ta phải mang theo Hoài Linh xuyên Việt “
Cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, nhìn gương mặt Hoài Linh mà hắn cười không nỗi, thực máu chó một ngày, chỉ nghe Hoài Linh lên tiếng: ” Chào kí chủ rất vui sẽ được gặp kí chủ, ta đại diện cho bổn hệ thống giao tiếp với người, trong đầu ta chứa mọi kiến thức, cũng như hiểu biết hình dạng hiện tại của bản thân mình là một diễn viên hài, mong lúc nào cũng làm kí chủ vui vẻ.”
La Thừa muốn bạo nói tục, nhưng suy nghĩ hắn lại nuốt trở về, cm không phải do bất cẩn của hắn thì đã không hình thành lỗi lầm hiện tại, còn có thể trách được ai bây giờ.
La Thừa:” Vui vẻ nỗi gì, thôi thì lỡ mang hình dạng hiện tại rồi, cùng ngươi xuyên Việt cũng không phải là sự tình đau đớn gì?”
Có thực không đau đớn? Quá cm nó giả tạo, có cái nhân vật chính nào mang Hoài Linh xuyên Việt máu chó tình tiết, chỉ là trang cho đỡ nhục mà thôi.
Thu thập mọi thứ hắn quay sang hỏi Hoài Linh: ” Vị đại ca, ta là người mới, hệ thống không cho chút quà khởi đầu sự nghiệp sao?”
Hoài Linh:” Có kí chủ được bổn hệ thống tặng một rương trắng!”
La Thừa vui vẻ, ít nhất hắn còn có thứ để chờ mong, nhìn trước mặt một chiếc rương bằng gỗ nhỏ, nhiệp tim của hắn lại bắt đầu gia tốc, bao nhiêu hình ảnh yy trong não hải, nước miếng xém một xíu là chảy xuống. Bàn tay hơi run run dời đến chiếc rương, nhẹ nhàng mở nắp hộp ” Cạch…”. Bên trong là một kiện đồ vật….
Chỉ thấy La Thừa ngồi thừ người ra, không còn một tiếng động, hai mắt trợn lớn… Bây giờ một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe tiếng vỗ cánh… Không gian tĩnh lặng…Chỉ nghe Hoài Linh bụm miệng mắt ngạc nhiên:
” Ý, kí chủ nhận được băng vệ sinh một cái a, chúc mừng chúc mừng kí chủ sớm sang quý tử “
La Thừa không ngôn ngữ như chết lặng, sau khi âm thanh Hoài Linh nhắc nhở hắn bạo tẩu hét lớn: ” TA CÁI *** Á Á Á Á HỆ THỐNG… CHÓ CHẾT, CHÓ CHẾT….”
Thực tâm tình hắn chỉ muốn tự vẫn cho xong, máu chó buổi sáng, máu chó một ngày.
Làm như vẫn không biết đến sự buồn bực của hắn, Hoài Linh lại mở miệng khuyên can: ” Không sao không sao vạn sự khởi đầu nan, có thể hôm nay nhân phẩm kí chủ không được tốt lắm, không sao, vả lại có thể dùng băng vệ sinh làm khẩu trang cột dây đeo cũng được, không nên buồn phiền.
Hai mắt La Thừa xích hồng:” Khẩu trang con em ngươi, hệ thống khốn kiếp… Ta bắt ngươi đeo khẩu trang dòng họ ngươi đeo khẩu trang hệ thống khốn kiếp…”
Có lẽ vì quá tức giận nên hắn ngất đi, khí huyết công tâm, thẳng cẳng ngủ một giấc đã đến chiều tà.
La Thừa thu thập một chút rồi rời gia, bụng hắn đã cồn cào đến không chiệu nỗi, hắn mong đợi một buổi tối sẽ khá hơn.