Chương 12: Kỹ Năng Thi Đại Học

Rời khỏi hình thức dạy học kỹ năng, cô tính toán đến trường trung học của huyện trước.Thành tích học tập của nguyên chủ không được tốt lắm, cô phải đến cửa trường cấp ba của huyện trước khi xuống nông thôn, nơi đó cần 3 điểm mới có thể đánh dấu, nhìn xem có phải kỹ năng hay không.Hiện giờ cô có 8 điểm đánh dấu, cũng có thể thử xem thế nào.[Đánh dấu ở trường trung học huyện Nam Bình, đạt được kỹ năng thi đại học.]Diệc Thanh Thanh nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở, quả nhiên là cô đoán không sai, vậy mà là kỹ năng thi đại học.Cô nhìn dưới thanh kỹ năng, phát hiện cô đã là thi đại học cấp 1 – 88%, còn thiếu chút nữa là tới cấp 2.[Khóa giảng dạy kỹ năng thi đại học.][Nhóm giảng dạy lớp trọng điểm ở huyện Nam Bình (cấp 3).]Chương trình dạy học này tốt hơn đầu bếp Chu một chút, nhiều nhất có thể dạy cô tới cấp 3.Sau khi xuống nông thôn cũng không cần lo lắng vấn đề học tập nữa.Lại giải quyết được vấn đề lớn, Diệc Thanh Thanh cảm thấy xuống nông thôn cũng không tệ lắm.Còn 5 điểm đánh dấu, cô lại theo thứ tự đi đến mấy nơi.[Đánh dấu ở cửa hàng thực phẩm phụ phẩm huyện Nam Bình, nhận được 30 quả trứng gà.][Đánh dấu hợp tác xã mua bán huyện Nam Bình, nhận được 1 cân hạt dưa ngũ vị hương.][Đánh dấu ở trung tâm bách hóa huyện Nam Bình, nhận được một chiếc tivi đen trắng 14 inch.]Ngoại trừ tivi cuối cùng cô thấy hơi vô dụng ra, những thứ khác đều dùng được.Cảm thấy đồ ăn trong không gian đã đủ, Diệc Thanh Thanh để lại 2 điểm đánh dấu, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.Về nhà vừa vào cửa, Diệc Thanh Thanh thấy được cả người Lưu Mỹ Lệ dán lên cửa phòng cô, cô nhíu mày:“Chị dâu, chị đang làm gì thế?”Lưu Mỹ Lệ hoảng sợ, vừa thấy là cô thì nói: “Em đột nhiên mở miệng làm gì? Dọa chị sợ muốn chết!”“Ai bảo chị lén lút!” Diệc Thanh Thanh trách ngược lại.“Thanh Thanh, mau vào đi!”Giọng nói của Triệu Hương Lan truyền từ trong phòng cô ra.Sao mẹ cô đã trở về?Còn ở trong phòng cô nữa?Còn chưa tới thời gian tan làm mà!Diệc Thanh Thanh đẩy cửa đi vào: “Mẹ, sao mẹ trở về sớm như vậy?”Lưu Mỹ Lệ cũng tiến lại gần muốn nhìn lén, nhưng động tác đóng cửa của Diệc Thanh Thanh quá nhanh, Lưu Mỹ Lệ suýt nữa va trúng cửa.“Đừng để ý tới người kiến thức hạn hẹp đó, có lẽ là thấy mẹ đang sắp xếp đồ, muốn nhìn xem mẹ cho con những thứ gì.” Triệu Hương Lan phỉ nhổ về phía cửa: “Ngày mai con phải đi, mẹ xin nghỉ hai tiếng trở về sắp xếp đồ cho con, mau tới đây đi!”“Nhiều đồ như vậy một cô gái như con ngồi xe lửa thời gian dài, mang theo nhiều đồ như thế cũng khó lấy.

Cũng may hiện giờ còn chưa vào thu, quần áo còn có thể thoải mái hơn chút.” Triệu Hương Lan nói xong chỉ bên cạnh: “Túi to này bên trong có ít chăn đệm, quần áo tắm rửa và ít vật dụng hàng ngày.

Nhìn to nhưng không nặng, con có thể xách được.”“Đống này không vội dùng, bao gồm chăn bông mới và quần áo mùa đông của con, muộn nhất tuần sau mẹ sẽ gửi qua cho con, con nhớ kịp thời đến bưu cục lấy.

Thuận tiện viết lá thư về nói tình hình, sống không tốt thì mẹ liều mạng cũng nghĩ cách đưa con trở về thành phố.” Triệu Hương Lan vẫn không yên tâm lắm.Bà ấy đè thấp giọng nói:“Tay nải to này ấy à, con đến nơi trước khi sắp xếp chỗ ở thì đừng mở ra, bên trong có hộp bánh quy, phía trên là bánh quy, phía dưới là tiền giấy mẹ chuẩn bị cho con, phải giữ cẩn thận.

Tới bên đó đồ quý giá nhất định phải khóa lại, mẹ cũng đã mua khóa cho con, đặt trong túi to.

Nếu mỗi người ngủ một phòng mà nói thì khóa cửa vào, ở chung thì đặt đồ quý giá vào trong rương khóa lại.”“Trên đường đi thì dùng bọc nhỏ, bên trong là vật dụng hàng ngày, còn có nửa cân kẹo.

Đến lúc đó có thể dùng mấy thứ này tạo dựng quan hệ với người trong thôn hay là thanh niên trí thức khác, lương khô đến lúc đó cũng để ở đây.

Tiền giấy chỉ có một ít, khoảng 20 tệ, là anh trai con lén đưa cho mẹ hôm qua, bảo mẹ đưa cho con.

Anh trai con cũng không yên tâm, nhưng mà e ngại chị dâu con.”.