Chương 5

Lật xem ảnh của Hoắc An, anh Kiếm lo lắng vô cùng.

Ban đầu anh ta tưởng cái gọi là huấn luyện đặc biệt chỉ là làm màu cho có lệ thôi, nhưng không ngờ Tiêu Hòa lại không hề qua 

loa

, thực sự huấn luyện Hoắc An đến c.h.ế.t đi sống lại.

Tiếp tục như vậy, nửa tháng sau, liệu có thể nhìn thấy Hoắc An lành lặn trở về hay không còn là một câu hỏi lớn.

Anh ta suy nghĩ mãi, nhanh chóng đi tìm giám đốc.

“Tôi muốn mua bảo hiểm nhanh cho Hoắc An.”

Giám đốc cười ha hả.

“Có cần thiết không? Chỉ là đi tham gia một chương trình thôi mà? Độ khó của Tốc Độ Cực Hạn tuy cao, nhưng sẽ không có nguy hiểm đâu.”

Nhưng anh Kiếm lại tỏ ra rất căng thẳng.

“Không không không, nguy hiểm không phải là chương trình, mà là Tiêu Hòa.”

Nửa tháng sau.

Tiêu Hòa dẫn Hoắc An đến hiện trường phát sóng trực tiếp của chương trình Tốc Độ Cực Hạn.

Lần trước đến đây, chương trình đang trong thời gian nghỉ, hiện trường chỉ có nhân viên công tác, lần này người đã đông hơn hẳn.

Ngoài các thí sinh chuẩn bị thi đấu, hiện trường còn có không ít khán giả.

Đây chính là một trong những điểm khác biệt của Tốc Độ Cực Hạn so với các chương trình cùng loại khác, phát sóng trực tiếp toàn bộ, không cắt ghép, thể hiện trước mắt khán giả một cách chân thực nhất.

Thời gian đầu thành lập chương trình cũng có một vài ngôi sao đến tham gia, kết quả là bản chất bị phơi bày trong quá trình phát sóng trực tiếp, suýt nữa thì sụp đổ hình tượng.

Kể từ đó, số lượng ngôi sao tham gia ngày càng ít.

Đợt này, Hoắc An là ngôi sao duy nhất trong số tất cả các thí sinh.

Cậu ta tuy trông có vẻ to cao lực lưỡng, nhưng lại là nghệ sĩ nổi tiếng “đánh trống lui quân”, lúc nhìn thấy những thí sinh khác, người nào người nấy đều cường tráng tự tin, cậu ta sợ đến ngây người.

Vội vàng kéo Tiêu Hòa lại chào tạm biệt.

“Sau hôm nay, có lẽ em sẽ phải rút khỏi giới giải trí rồi, sự nghiệp ngôi sao của em tuy ngắn ngủi, nhưng lại rực rỡ. Trên mạng có rất nhiều lời bình luận mắng chửi em, cũng coi như đã để lại một điểm sáng trong sự nghiệp này, em mãn nguyện rồi.”

Tiêu Hòa cau mày nhìn cậu ta.

“Cuộc sống ngôi sao của cậu xám xịt như vậy, rực rỡ ở đâu ra?”

Hoắc An cứng họng, lại thở dài than vãn: “Em nghe nói những ngôi sao tham gia thử thách này đều sụp đổ hình tượng, không một ai may mắn thoát nạn, em đoán mình cũng không tránh khỏi. Nhưng đội trưởng, cho dù chị thực sự bắt em đi chịu chết, em nhất định cũng sẽ xông lên!”

Tiêu Hòa: “…”

Chú ý từ ngữ giùm đi.

Cậu nói vậy, không thấy những người khác nhìn tôi bằng ánh mắt khác sao?

Hoắc An đang một mình thương cảm, bỗng một chiếc xe bảo mẫu lao đến, kêu lên một tiếng, theo sau là khói bụi mịt mù, dừng lại như gió thổi điện xẹt tại hiện trường ghi hình.

Cửa xe mở ra, Phan Hồng đeo kính râm bước ra.

Trước tiên là ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, sau đó quay người đón một người từ trong xe xuống.

Không cần nhìn, Tiêu Hòa cũng biết là ai.

Nghiêm Tu Quần.

Nam chính trong tiểu thuyết.

Cậu ta có ngoại hình rất phù hợp với thẩm mỹ của giới giải trí hiện nay, gầy gò, ngũ quan sắc nét, đối nhân xử thế đều lạnh lùng, rất dễ khiến người hâm mộ phát cuồng vì cậu ta.

Trong nguyên tác, sau khi Nghiêm Tu Quần chấm dứt hợp đồng với Tiêu Hòa, cậu ta đã đầu quân cho một người đại diện kỳ cựu khác cùng công ty – Phan Hồng.

Không lâu sau, Phan Hồng đã sắp xếp cho cậu ta đóng một bộ phim, đồng thời để cậu ta hát ca khúc chủ đề trong phim, từ đó Nghiêm Tu Quần dần dần nổi tiếng, hiện tại đã thuận lợi lọt vào hàng ngũ sao hạng hai.

Hai người vừa xuống xe, khán giả xung quanh đã xôn xao.

Rõ ràng Phan Hồng rất hài lòng với hiệu quả này, tươi cười nhìn xung quanh, nhìn thấy Tiêu Hòa liền đi thẳng đến chỗ cô chào hỏi.

Lúc này, Nghiêm Tu Quần đột nhiên lên tiếng:

“Cô nghe tin tôi đến đây từ đâu?”

“Cái gì?”

Tiêu Hòa nghi hoặc.

Nghiêm Tu Quần ngẩng cằm nói: “Cô cố ý theo tôi đến đây, chẳng phải là muốn tôi quay về với cô sao? Chỉ cần cô…”

“Không phải.”

Tiêu Hòa phản bác nhanh như chớp.

“Tôi thậm chí còn không nghĩ đến chuyện để cậu quay về.”

“…”

Sắc mặt Nghiêm Tu Quần hơi thay đổi, cậu ta trợn mắt nhìn cô một lúc, rồi quay đầu đi không nói gì nữa.

Ai cũng nhìn ra bầu không khí không ổn, nhưng Hoắc An lại ngốc nghếch đứng ra giải thích: “Chúng tôi đến đây để tham gia thử thách.”

Phan Hồng vừa nghe thấy lời này liền “ôi giời” một tiếng, trợn tròn mắt.

“Chúng tôi thì không, Nghiêm Tu Quần đến để biểu diễn. Tiêu Hòa, sao cô lại dẫn nghệ sĩ dưới trướng mình đến tham gia thử thách? Chẳng lẽ cô không biết, những nghệ sĩ từng đến đây thử thách, sau này đều xảy ra chuyện sao?”

Cô ta trách móc nhìn cô, bắt đầu giáo huấn.

Tiêu Hòa gật đầu nhẹ.

“Có nghe nói.”

“Vậy mà cô còn đến? Cho dù không nhận được thông cáo thì sau này vẫn còn cơ hội mà, cô hấp tấp như vậy, lỡ như Hoắc An…”

Phan Hồng thở dài, cười cười đánh giá Hoắc An một lượt, lại nói: “Tôi thấy cậu ta cũng là một mầm non tốt, thế này nhé, tôi có quan hệ tốt với đạo diễn, lát nữa sẽ nói giúp cô, tạm thời rút Hoắc An ra đi, lâm trận thoái lui cũng không phải là chuyện mất mặt.”

Hoắc An là bậc thầy biểu diễn đánh trống lui quânp, vừa nghe thấy lời này, quả nhiên nội tâm rục rịch.

Tiêu Hòa chỉ liếc cậu ta một cái.

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, đạo diễn Triệu đã sắp xếp xong quy trình rồi, đừng thay đổi thì hơn.”

Phan Hồng: “Đó là do cô không quen đạo diễn, với mối quan hệ của tôi với đạo diễn Triệu, chỉ cần nói vài câu là xong.”

Hai người đang nói chuyện, đạo diễn Triệu bước nhanh đến.

Phan Hồng dường như muốn chứng minh mối quan hệ tốt đẹp của mình với đạo diễn, cười tươi giơ tay chào hỏi.

“Lâu rồi không gặp, đạo diễn Triệu, cảm ơn chị đã mời Nghiêm Tu Quần của chúng tôi đến biểu diễn, ca khúc mới của cậu ấy gần đây phản ứng rất tốt, lát nữa lên sân khấu chắc chắn sẽ gây bão cho xem.”

Đạo diễn Triệu chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Hòa, nở một nụ cười vui vẻ.

“Vừa nãy tôi còn tự hỏi sao cô còn chưa đến, mọi người đều đang tìm cô đó.”

Tiêu Hòa tò mò hỏi: “Tờ biểu diễn lại bị gió thổi lên mái nhà rồi sao?”

“Không có.” Đạo diễn Triệu cười nói: “Lần trước cô thể hiện tài năng, bây giờ mọi người vẫn còn nhớ mãi, ai cũng nghĩ nếu cô có thể đến tham gia thử thách, chắc chắn sẽ thành công.”

“Tôi tạm thời không thể tham gia, nhưng tôi có dẫn Hoắc An đến thử, sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.”

Nghe vậy, đạo diễn Triệu cẩn thận đánh giá Hoắc An một lượt.

“Cô đã nói thế thì tôi càng mong chờ hơn rồi. Nhanh đi chuẩn bị đi, Hoắc An là người đầu tiên trong hiệp đấu sau, có gì cần cứ nói thẳng.”

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng trong lòng Phan Hồng lại có chút kinh ngạc.