Chương 12: C12: Ngựa đã bị người ta cưỡi đi

Chẳng lâu sau, Vân Hạc đã cho người lấy bút mực và thiệp mời tới, lại bảo Viên Khuê mài mực giúp.

Viên Tông cắn răng viết từng tấm một.

Mặc dù Viên Tông là con nhà võ nhưng cũng phải thường xuyên viết tấu chương, tuy chữ viết tay chưa tới mức đẹp nhưng cũng coi như khá ngay ngắn.

Viên Tông viết mãi đến xế chiều mới viết xong hơn một trăm tấm thiệp mời.

Trong lúc đó, Vân Hạc đã cho người mang trà và điểm tâm lên.

Hắn lựa ra một vài thiệp mời, bảo người hầu trong phủ tranh thủ thời gian đi phát thiệp.

“Viên tướng quân thực sự khiêm tốn, chữ ông đẹp hơn chữ ta nhiều lắm!”

Vân Hạc cười tủm tỉm, khen ngợi Viên Tông: “Lát nữa ta phải đích thân đi đưa thiệp mời cho một vài trọng thần trong triều, không giữ các người ở lại ăn cơm tối được.”

“Được, được.”

Viên Tông gật đầu liên tục, lại hỏi: “Vậy điện hạ đã tha thứ cho khuyển tử rồi sao?”

“Gì mà tha thứ với không tha thứ chứ.”

Vân Hạc xua tay: “Ta đâu có xem là chuyện to tát gì, ta biết Viên đô úy không cố ý.”

“Vâng, vâng.”

Viên Tông như trút được gánh nặng, lại trừng mắt với Viên Khuê: “Còn không mau cảm tạ điện hạ?”

Viên Khuê cảm thấy ấm ức trong lòng, nhắm mắt nói: “Đa tạ điện hạ khoan dung độ lượng.”

“Được rồi, ta tiễn các người ra ngoài!”

Vân Hạc cười ha ha.

“Không dám làm phiền điện hạ.” Viên Tông được cưng mà sợ.

“Không sao!”

Vân Hạc xua tay: “Ông giúp ta một việc lớn như vậy, ta tiễn hai người cũng là việc nên làm.”

Hai cha con không từ chối được, chỉ có thể mỉm cười đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, gia đinh đã dắt tới ngựa tới cho bọn họ.

“Ngựa này…”

Nhìn thấy con ngựa trước mắt, gương mặt Viên Tông không nhịn được co rúm.

Chết tiệt, đây vốn dĩ không phải ngựa của bọn họ!

“Ngựa này bị sao thế?”

Vân Hạc giả vờ ngơ ngác hỏi.

“Bẩm điện hạ, đây không phải ngựa của cha con chúng thần.”

Viên Tông cắn răng nói.

“Hả? Không phải là ngựa của các ngươi sao?”

Vân Hạc giả vờ bối rối, gãi đầu nói: “Chẳng lẽ con ngựa mà ta vừa bảo người hầu cưỡi ra ngoài chính là ngựa của các ngươi?”

Cưỡi đi rồi?

Mặt của hai cha con nhăn nhó.

“Viên tướng quân, thật ngại quá!”

Vân Hạc nói với vẻ áy náy: “Hôm nay ta vừa chuyển đến, ngựa đều được phụ hoàng cho người chuẩn bị xong từ trước, ta cũng không biết…”

“Không… Không sao!”

Trong lòng Viên Tông rướm máu, cắn răng nói: “Ngựa gì cũng đều giống nhau, coi như chúng thần đổi hai con ngựa với điện hạ vậy.”

“Cũng đúng.”

Vân Hạc gật đầu tán thành: “Ngựa mà, chỉ cần có thể cưỡi là được.”

Có thể cưỡi… Là được?

Trong lòng Viên Tông không khỏi nhỏ máu, thiếu điều muốn “hỏi thăm” cả nhà Vân Hạc.

Khốn kiếp, gì mà có thể cưỡi là được!

Ngựa của ta và con trai đều là chiến mã thượng đẳng được tuyển chọn kỹ càng, giá trị trăm thỏi bạc!

Ngựa hắn cho mình là loại hạ đẳng nào?

Con mẹ nó, đây chính là ngựa thồ, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một hai trăm lượng bạc.

Hắn lấy ngựa hạ đẳng để đổi với chiến mã thượng đẳng của ông ta, còn nói có thể cưỡi là được?

Nếu không phải suy xét Vân Hạc là đồ nhát gan, ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi thì ông ta đã nghi ngờ Vân Hạc cố ý!

Vân Hạc đã nói đến mức này rồi, hai cha con hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghiến răng cưỡi ngựa đi về nhà.

Nhìn hai người rời đi, trên mặt Vân Hạc hiện lên một nụ cười tự mãn.

“Cha, sao cha không lấy ngựa của chúng ta về? Hai con ngựa của chúng ta gộp lại trị giá hàng trăm lượng vàng ròng luôn đó!”

Trên đường, Viên Khuê bất mãn hỏi.

“Người khác đã cưỡi đi rồi, ngươi còn muốn thế nào?”

Viên Tông căm tức nhìn con trai: “Nếu không phải ngươi gây chuyện thì những chuyện này có xảy ra không?”

Ngựa đã bị người ta cưỡi đi, bọn họ cũng chỉ có cắn răng cắn lợi, nuốt cục tức xuống.

Nhi tử buồn bực, ông ta còn buồn bực hơn!

Hai con chiến mã kia, cho dù ở Bắc Hoàn không thiếu kỵ binh thì cũng được liệt vào hàng thượng đẳng!

Ở Đại Càn khan hiếm chiến mã, loại chiến mã thượng đẳng này không phải muốn mua là có thể mua được!

So với hai con ngựa này, lễ vật tạ tội của bọn họ là cái thá gì chứ!

Nghĩ đến hai con chiến mã trị giá hàng trăm thỏi vàng, Viên Tông kích động đến muốn hộc máu…