[Ký chủ, ký chủ,…!tỉnh dậy thôi!]
[Ký chủ! Ký chủ!…!Trời sắp sập rồi!]
An Nhiên cảm giác ý thức của bản thân đang chìm trong một không gian hỗn độn, tay chân nặng trĩu không hề có sức lực nhưng giọng nói máy móc trong đầu mang theo chút nũng nịu khiến cô không thể không mở mắt.
Đập ngay vào mắt cô lúc này là một không gian bình yên, khắp nơi đều phủ màu xanh của cây cỏ, hàng trăm loài hoa vươn mình, nở rộ khoe sắc dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời và tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng như đang xoa dịu tâm hồn con người.
Mà cô thì đang nằm trên một chiếc giường gỗ nhỏ trong căn nhà bằng trúc mát mẻ, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế.
An Nhiên mơ màng nhìn quanh, không biết chuyện gì đang xảy ra.
[Ký chủ, ngài tỉnh rồi! Cuối cùng hệ thống cũng đợi đến ngày ngài tỉnh lại!]
Trong đầu lại vang lên âm thanh nũng nịu quen thuộc khiến An Nhiên không khỏi nhíu mày.
Hệ thống? Ký chủ? Là cô sao?
Nhưng sao cô lại không có một chút ký ức nào vậy?
An Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ, tìm tòi mọi thứ trong đầu mình thế nhưng dù nàng ra sức thế nào thì vẫn không thể nhớ ra bất cứ thứ gì, đầu cô chỉ có một mảnh trắng xóa.
Hơn nữa cô càng nghĩ thì đầu lại càng ẩn ẩn đau, đau đến mức khiến cô khó chịu như bị từng cây kim nhỏ châm vào người.
[Ký chủ, ngài bình tĩnh, thả lỏng, đừng suy nghĩ nữa!]
Dường như cảm nhận được sự đau đớn của An Nhiên, thanh âm kia gấp gáp vang lên kèm theo đó là sự lo lắng không thôi.
[Ký chủ, hệ thống biết bây giờ ngài không nhớ cái gì cả nhưng ngài đừng khẩn trương.
Mọi việc cứ tin vào hệ thống! Có hệ thống ở đây nhất định sẽ bảo vệ ngài an toàn!]
Nghe được lời này, An Nhiên không nói gì, chỉ thả lỏng bản thân, để đầu óc được thư giãn.
Qua hồi lâu, cơn đau buốt kia cũng biến mất.
Lúc này, An Nhiên mới quan tâm đ ến cái thứ gọi là “hệ thống” đầy bí ẩn trong đầu mình: “Hệ thống là cái quỷ gì?”
[Ký chủ, ta không phải quỷ, ta là hệ thống bản hệ của ngài!]
Khóe miệng An Nhiên theo bản năng giật giật vài cái.
Cô chỉ muốn hỏi một chút “hệ thống” là gì nhưng hình như chỉ số thông minh của “hệ thống” này có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người.
Vì thế An Nhiên quyết định từ bỏ đi ý định không chút khả quan này, trực tiếp vào thẳng vấn đề, đi dò hỏi thông tin liên quan của mình.
“Ngươi nói mình là hệ thống bản hệ của ta, vậy ta tên gì?”
[Ký chủ, ngài tên là An Nhiên.
An trong bình an, an vui.
Còn Nhiên trong tự nhiên, nhẹ nhàng.
Chủ nhân đặt tên này cho ngài là vì mong ngài một đời vui vẻ, hạnh phúc, trải qua những tháng ngày không ưu phiền!]
Câu trả lời của hệ thống làm An Nhiên không khỏi chìm trong mê hoặc.
An Nhiên sao?
Cái tên này thật hay! Nàng rất thích!
Nhưng…!vị “chủ nhân” trong miệng hệ thống nói là ai?
“Muốn ta được một đời vui vẻ, hạnh phúc? Không ưu không phiền?”.
Truyện Tiên Hiệp
[Đúng vậy, chủ nhân rất yêu thương ngài…!chủ nhân…!á…á…á…]
Hệ thống theo đà trả lời nghi vấn của An Nhiên, bất quá nói được một lúc nó liền nhận ra bản thân lỡ lời, nói những chuyện không nên nói nên lập tức ngậm miệng, trong lòng hoảng một vòng, tập trung làm tròn nhiệm vụ của mình.
[Ký chủ, hệ thống biết ngài rất muốn tìm được ký ức của mình, muốn biết trước đây mình ra sao nhưng hệ thống không thể nói được.
Những gì hệ thống có thể tiết lộ chỉ có muốn lấy lại ký ức, ngài phải xuyên qua 3000 thế giới thực hiện nhiệm vụ được giao.]
“Nếu ta không làm thì sao?” An Nhiên không hề để ý đến những gì hệ thống lải nhải, hai con ngươi trong vắt ẩn ẩn xuất hiện tầng băng mỏng.
Dù hiện tại cô không nhớ gì nhưng nàng ghét cảm giác bị ắp đặt vào tình huống bắt buộc này.
[Ký chủ, nếu ngài không làm thì hệ thống buộc phải dùng sức mạnh đưa ngài xuyên qua 3000 thế giới.]
Nghe hệ thống máy móc trả lời, ánh mắt An Nhiễn càng lộ ra tia nguy hiểm, khóe miệng khẽ cong, đáy lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Dùng sức mạnh? A!
Nói cách khác chính là dù nàng có muốn hay không đều phải làm!
“Vậy vì sao ngươi lại chọn ta? Ngay cả một chút ký ức ta cũng không có! Làm sao có thể đi làm nhiệm vụ?”
Lần này hệ thống không trả lời ngay mà đợi một lát sau mới chần chừ nói.
[Ký chủ, không có gì là chọn hay không chọn! Hệ thống sinh ra là vì ký chủ, nhiệm vụ này cũng định sẵn chỉ có ký chủ mới thực hiện được.
Từ lúc sinh ra trên người ngài đã gánh vác trách nhiệm nặng nề, chỉ khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, ngài mới có thể lấy lại được ký ức, trở về nơi ngài sinh ra!]
“Ngươi nói chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ thì có thể lấy được ký ức?” Hệ thống trả lời làm tâm tình An Nhiên không khỏi tốt lên.
[Đúng vậy!]
[Từ thuở hồng hoang, sau trận đại chiến giữa Cửu Trùng Thiên và Ma Vực, thế giới lâm vào hỗn loạn, Thần khí và Ma khí bị phân tán vào 3000 thế giới nhỏ.
Chính sức mạnh ấy đã tác động mạnh mẽ đến Thiên Đạo, khiến Thiên Đạo của mỗi thế giới bị lệch hướng, ảnh hướng trầm trọng đến cuộc sống của nhân loại.
Nhiệm vụ của ký chủ rất đơn giản! Chính là tu sửa Thiên Đạo, thu được đủ Thần khí và Ma khí.
Nhiệm vụ thành công ký chủ sẽ thu được một mảnh vỡ ký ức!]
An Nhiên ngồi một bên kiên nhẫn nghe hệ thống lải nhải một tràng dài.
Có chỗ hiểu có chỗ không hiểu nhưng vì để khôi phục ký ức, để tìm lại thân thế của bản thân, cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?”
[Nếu thất bại ký chủ phải chịu trừng phạt! Nhẹ thì là chịu sét đánh, nặng là hồn phi phách tán!]
An Nhiên âm thầm nuốt một ngụm nước ngọt, mặt giăng đầy hắc tuyến, nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Khi nào ta mới có thể bắt đâu nhiệm vụ!”
[Tùy thuộc vào sự quyết định của ngài!] Ngắn gọn nhưng vô cùng xúc tích.
“Vậy thì…!ngay lập tức đi!” Cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi lấy lại ký ức.
Cô không muốn cứ ngốc một chỗ không biết bản thân là ai.
[Được, bắt đầu truyền tống!]
Lời này vừa ra, An Nhiên còn chưa kịp nghe rõ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt nặng trĩu, sau đó liền chìm vào hôn mê.
…!
Lời nói đầu: Chỉ là chương mở đầu, có rất nhiều tình tiết chưa được khai sáng nhưng dần dần mọi thứ sẽ lộ ra.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ cho bộ truyện Xuyên nhanh: Ký chủ thật không đơn giản!!.