Chương 4

Nữ chính trong sách từ một tài nhân g.i.ế.c đến vị trí quý phi, Sơ Tửu Tửu tưởng rằng nàng ấy sẽ là ngoại lệ, dù sao cũng là nữ chính, không ngờ chưa được bao lâu đã bị đại phản diện Hoàng thượng “răng rắc”!! 

Nam chính trong sách cũng vậy, bị đại phản diện Hoàng thượng ra lệnh diệt khẩu, còn cho hai người nam nữ chính hợp táng cùng một chỗ, khiến đám văn võ bá quan trong triều đứng xem không nói nên lời, thầm mắng hắn: Thật là một kẻ điên! 

Khi đó Sơ Tửu Tửu xem xong mà ngẩn người, không thể không nói rất phù hợp với trạng thái tinh thần của nàng. 

Lúc đó nàng còn sợ hãi nghĩ: Nếu nàng ở trong một hậu cung biến thái như vậy, chắc chắn sẽ không sống quá một ngày. 

Ai mà ngờ, nàng gặp tai nạn c.h.ế.t thì chết, lại còn khiến nàng xuyên vào cuốn sách này, một nữ tử ngốc nghếch như nàng làm sao có thể đấu lại những người cổ đại này đây.

Hai tì nữ ở bên cạnh nhìn Sơ Tửu Tửu duyên dáng nhặt từng miếng bánh nhỏ cho vào miệng, khiến hai bên má nàng phồng lên… 

Hai tì nữ: “???” 

“Nương nương, người ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.” Tiểu Lan tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở Sơ Tửu Tửu. 

Một tì nữ khác là Tiểu Quỳ nhanh chóng đặt trà bên cạnh Sơ Tửu Tửu, để nàng có thể uống kịp thời. 

Sơ Tửu Tửu gật đầu, cầm trà lên uống, vừa rồi nàng đã lơ đãng, thôi thì, sống sót cũng còn hơn chết. 

Sở dĩ nàng nói đây là một hậu cung biến thái, vì đại phản diện Hoàng thượng là một kẻ điên cuồng đáng sợ. 

Hắn coi toàn bộ hậu cung như một trò chơi g.i.ế.c chóc, bất kể phi tần trong hậu cung ra sao, hắn không chỉ không can thiệp, mà thỉnh thoảng còn nâng cao địa vị cho những phi tần đang quật khởi. 

Hơn nữa, hắn thân là Hoàng thượng, lại không bao giờ chạm vào bất kỳ vị phi tần nào trong hậu cung, không quân tâm đến vị phi tần kia đẹp đến kinh thiên động địa thế nào, đại phản diện cũng không thèm liếc mắt một cái. 

Riêng điểm không chạm vào phi tần này, Sơ Tửu Tửu cảm thấy may mắn, nhưng nghĩ đến tình huống nguy hiểm, còn phải đi qua cốt truyện của một nữ phụ ác độc, nàng chỉ muốn khóc.

Có thể nói, ra ngoài gặp bất kỳ phi tần nào, đó cũng có thể đang âm thầm tính toán mạng sống của nàng. 

Sơ Tửu Tửu như một cây cải thìa trong ruộng, thật tội nghiệp và bi thương. 

Nàng chống cằm, hàng mi dài rủ xuống, làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, biểu hiện có phần u buồn, điệu bộ thản nhiên khiến người thương xót.

Dù là những tì nữ thiếp thân ngày ngày bầu bạn bên cạnh, chỉ cần ngẫu nhiên thoáng nhìn, vẫn sẽ bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc. 

Đêm xuống, Lệ Phương điện có phần âm u lạnh lẽo, hiện ra vẻ hoang vắng trống trải. 

Sơ Tửu Tửu vừa mới xuyên qua, dùng chăn che đầu, co mình ở trong cùng của chiếc giường. 

Không thể trách nàng sợ hãi, trong cung này đã trải qua nhiều triều đại, Lệ Phương điện mà nàng ở trước đây không gọi là Lệ Phương điện, chủ nhân trong điện cũng không phải là nàng. 

Rất khó để nàng không suy nghĩ lung tung, nhưng dù có sợ hãi thế nào, nàng vẫn phải ở đây. 

Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, nàng mới thả lỏng, ngủ rất say. 

Sơ Tửu Tửu không biết, vì lỗi của hệ thống, những người có tên xuất hiện trong cuốn sách này, chỉ cần cách nàng không xa là có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng. 

Sáng hôm sau, các tì nữ và thái giám trong điện đã bận rộn, một bàn tay mềm mại trắng trẻo vén màn trướng, Sơ Tửu Tửu với vẻ đẹp như trăng như hoa khiến người kinh ngạc ló đầu ra trước.

Tiểu Quỳ chuẩn bị trà nước xong, nhẹ nhàng chuẩn bị ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, dường như bị vẻ đáng yêu của Nhu tần nương nương làm cho ngẩn ngơ.

Không biết nghĩ đến điều gì, Tiểu Quỳ đã xóa bỏ cảm xúc bị vẻ đáng yêu làm cho ngẩn ngơ trong chớp mắt đó. 

“Nhu tần nương nương, người đã tỉnh ạ?” 

Thấy có tì nữ ở đây, Sơ Tửu Tửu lập tức nghiêm túc lại, lạnh lùng đáp lời. 

“Nô tì sẽ giúp người thay y phục.” Tiểu Quỳ nói xong, liền tiến lên chuẩn bị hầu hạ nàng. 

Mỗi bước mỗi xa

Sự ngượng ngùng hôm qua vẫn còn rõ ràng, Sơ Tửu Tửu nghiêm túc nói: “Ngươi ra ngoài đi, bản cung tự mặc.” 

Tiểu Quỳ: “?” Cứ tưởng mình nghe nhầm, không dám hỏi nhiều thêm. 

“Vâng, Nhu tần nương nương.” Nói xong, Tiểu Quỳ lùi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa điện lại. 

Sơ Tửu Tửu một mình đến sau bình phong, tay chân vụng về mặc cung trang, chỉ còn lại mái tóc đen chưa được búi gọn, điều này phải nhờ tì nữ giúp đỡ, nàng không có tài nghệ đó. 

Nàng nhớ trong nguyên tác có mô tả, mỗi tháng có vài ngày chúng phi sẽ tụ họp, hôm nay hẳn là một trong những ngày đó.